06/10/2022. Báo giá thuê máy photocopy màu tại Hà Nội và các tỉnh lân cận. 03/10/2022. Quy trình bảo trì và sửa máy photocopy - máy in chuyên nghiệp chỉ có tại Thanh Bình. 30/09/2022. Đào tạo, dạy nghề sửa máy photocopy chuyên nghiệp, uy tín - Thanh Bình. 30/09/2022. Cho thuê máy
Phương thức tra cứu hóa đơn điện tử trên Cổng thông tin hóa đơn điện tử của Tổng cục thuế được áp dụng với doanh nghiệp chưa đăng ký áp dụng HĐĐT theo Thông tư 78 và Nghị định 123. Các bước tra cứu cụ thể như sau: Bước 1: Truy cập
Khảo sát các nhà đầu tư kỳ vọng giá Bitcoin giảm còn 10.000 usd. 3 months ago by Nguyễn Sơn Tin Tức. Một cuộc khảo sát mới tại Mỹ cho thấy phần lớn trong số gần 1000 nhà đầu tư đã trả lời dự đoán giá bitcoin sẽ giảm xuống còn 10 nghìn đô la. Ngoài ra, 28% người được
Siêu thị thiết bị - dụng cụ làm vườn online uy tín & đa dạng dẫn đầu thị trường. Hot line: : 0931 601 472. NỔI BẬT. SP MỚI. KHUYẾN MẠI. BÁN CHẠY. Compare.
Hãy chọn cho mình mùi hương Dior thanh lịch, quyến rũ và tận hưởng hương thơm thời thượng mà nước hoa Dior mang lại bạn nhé! Nước Hoa. [2022] Top 10 Nước Hoa Unisex tốt nhất hiện nay (Calvin Klein, LE LABO, BYREDO) Chúng ta thường thấy các sản phẩm unisex trong các item thời trang.
4n8jq. Hoa tư dẫn của Đường Thất Công Tử đan xen nhiều chuyện tình đẹp và để lại dấu ấn sâu sắc cho độc giả. Trong đó, phải kể đến cặp đôi Tống Ngưng – Thẩm Ngạn. Chậm một bước, cách cả thiên nhai Tôi đã đọc tác phẩm này từ những ngày đầu khi vừa xuất bản tại Việt Nam, đọc đi đọc lại nhưng lần nào cảm xúc cũng đong đầy. Bởi chăng những câu chuyện ấy đã khắc sâu vào tâm trí. Vì vậy, tôi xin dành đôi dòng để viết lên cảm xúc của mình về chuyện tình đặc biệt và ám ảnh nhất đối với tôi Tống Ngưng – Thẩm Ngạn. Đọc Tận kiếp phù du, tôi cảm giác tim mình như bị siết chặt, có gì đó nghèn nghẹn không thôi. Không ngược đãi hay hành hạ thể xác, câu chuyện được dẫn dắt một cách nhẹ nhàng, những quá khứ dần được tái hiện qua điệu hoa tư dẫn thấm đẫm sầu bi. Tôi tưởng chừng như mình nghe được những tiếng nấc của người con gái, những tiếng nấc nghẹn ngào, cô đơn giữa đêm khuya. Bởi câu chuyện chất chứa nỗi buồn, sự đau thương và trên hết là nỗi bất công, sự bạc đãi của số phận. Tống Ngưng là con nhà võ. Từ nhỏ, cô đã say mê cây thương buộc dải lụa hồng. Khi lớn lên lại dũng cảm cùng huynh trưởng vào sinh ra tử lập bao công trạng. Thế nhưng, đằng sau một nữ tướng kiên cường, Tống Ngưng cũng là một cô gái nhỏ, cũng khát khao yêu thương, cũng mơ mộng có một nam tử thật lòng quý trọng mình. Khi Tống Ngưng nghe tin nhị công tử phủ thừa tướng không muốn thành thân cùng mình, cô đã đứng trầm ngâm bên suối rất lâu. Tôi có thể nhìn thấy sự cô độc ấy. “Huynh đừng giận, bọn chúng là những gã công tử ham chơi trói gà không chặt, chúng không thích muội, huynh tưởng muội thích chúng sao? Tống Ngưng nếu lấy chồng, cũng phải lấy anh hùng hào kiệt”. Và người ấy cuối cùng cũng xuất hiện, tôi không biết anh có phải anh hùng hào kiệt hay không, chỉ biết rằng đó chính là khắc tinh trong cuộc đời của Tống Ngưng, người sẽ kéo cô vào vô vàng những đau khổ, bi thương. Đó là Thẩm Ngạn. Hai người gặp nhau trước ải Ngọc Lang. Thẩm Ngạn cưỡi chiến mã đen tuyền, bộ chiến bào lóng lánh, đường kiếm chuẩn xác đánh bại Tống Ngưng. Từ giây phút đó, anh cũng lấy đi trái tim của cô, vạn kiếp bất phục. Nếu nói đó chỉ là những rung động đầu đời như việc chúng ta hâm mộ một cầu thủ hay một diễn viên thần tượng thì sao Tống Ngưng lại dùng cả sinh mệnh của mình để cứu sống Thẩm Ngạn? Phải yêu thế nào mới cho cô sức mạnh để ngược nắng ngược gió, lật đến cái xác thứ hai ngàn bảy trăm hai mươi tám để tìm thấy Thẩm Ngạn. Có lẽ tôi ngưỡng mộ cô ấy vì điều đó, ai trong chúng ta cũng có thể yêu nhưng có mấy ai có được sự hi sinh vô điều kiện như Tống Ngưng. Trong hang động lạnh giá giữa sa trường, Thẩm Ngạn đã nói “Nếu cô nương không chê, khi tại hạ khỏi bệnh, xin đến quý gia cầu hôn cô nương”. Tôi nghĩ đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Tống Ngưng. Bởi sau đó, những hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, những đau đớn bi thương không tên mà gọi đến đã cho cô biết thế nào là sự vô tình của số phận. Thẩm Ngạn không nhận ra cô. Anh nghĩ rằng Liễu Thê Thê là ân nhân của mình. Trong đêm tân hôn, người cô ngày đêm thương nhớ lại thốt ra những lời vô tình “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Không phải Tống Ngưng không muốn nói sự thật, cô rất muốn anh biết nhưng Thẩm Ngạn không tin, anh không cho cô cơ hội biện minh. Để rồi những tổn thương nối tiếp tổn thương, Liễu Thê Thê có thai, Thẩm Ngạn phế tay cầm thương của Tống Ngưng, anh luôn coi cô là kẻ thù, là người đàn bà tâm địa xấu xa. Tất cả những điều đó đã bào mòn đi niềm tin cô dành cho anh, đã phủ lấp đi những quá khứ tươi đẹp, cũng hủy diệt tất cả nhiệt thành của cô đối với Thẩm Ngạn. Có lẽ, thời khắc đau đớn nhất của Tống Ngưng là khi cô mất đi Thẩm Lạc – đứa con duy nhất kết tinh từ tình yêu của cô và Thẩm Ngạn. “Tại sao con trai tôi chết rồi, mà các người vẫn còn sống được, chàng và Liễu Thê Thê lại vẫn sống được”. Đọc đến đây, tôi không kìm được nước mắt nữa, tiếng nói của Tống Ngưng như con thú nhỏ bị thương rên lên đầy tuyệt vọng, những đau đớn, khổ sở này có ai biết hết được? Thẩm Ngạn không biết, tôi không biết, các bạn cũng không biết, chỉ có Tống Ngưng biết. Tôi không trách Thẩm Ngạn vô tình, không trách Liễu Thê Thê ích kỷ, không trách số phận bạc bẽo nhưng tôi thương Tống Ngưng vô cùng. Những điều cô trải qua vượt quá sức chịu đựng của một cô gái nhỏ ở độ tuổi 17-18 nhưng lại kiên cường, trách nhiệm. Dẫu có đau thương ở nơi đất khách cô cũng chưa từng về lại cố hương kể khổ cùng ai, chỉ âm thầm chịu đựng. Cả Thẩm Ngạn và Tống Ngưng đều là những người cố chấp. Thẩm Ngạn cố chấp với hai chữ trung nghĩa. Anh bên cạnh Liễu Thê Thê vì đó là người cứu anh, chứ không vì đó là người anh yêu. Tôi khẳng định điều đó nhưng anh có yêu Tống Ngưng không? Tôi thật sự không chắc lắm. Nhiều độc giả cũng có cùng suy nghĩ như tôi và hỏi tác giả. Đường Thất Công Tử đã trả lời Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng. Yêu nhưng không biết là yêu, yêu nhưng không dám thừa nhận tình yêu, âu đó cũng là một bi kịch. Có lẽ chính vì vậy anh lại càng tổn thương Tống Ngưng để tự thuyết phục mình không phụ ân nghĩa nhưng điều đó đã vô tình giết chết tình yêu của mình, biến anh thành kẻ phụ bạc, cũng đẩy người con gái mình yêu đến tận cùng nỗi tuyệt vọng. Tống Ngưng có tội gì, có chăng chỉ là quá yêu Thẩm Ngạn, quá cố chấp để trao trọn trái tim cho một người. Để đến cuối cùng kết thúc cuộc đời trong điệu hoa tư dẫn. Có bạn sẽ cho rằng đó là lựa chọn ngốc ngếch, dành tình cảm cho một kẻ phụ tình như Thẩm Ngạn liệu có đáng không? Nhưng tôi hiểu cảm giác của Tống Ngưng, suốt bảy năm cô trải qua là những nỗi buồn đau kéo dài, một điệu hoa tư dẫn, một giấc mộng đẹp, âu đó cũng là ân huệ duy nhất mà cuộc đời dành cho cô. Bởi vì hiện thực đó dù chỉ thấy trong mơ cũng làm cô run lên không thể chịu nổi, dù tôi chỉ là người đọc cũng thấy tim mình nhói đau. Sự ra đi của Thẩm Ngạn ở cuối truyện, tôi nghĩ đó cũng là một sự giải thoát. Dù tác giả không viết nhưng tôi nghĩ những ngày tháng sau đó của anh thật sự rất đau khổ và khó khăn. Sự cố chấp của anh vẫn còn đến phút cuối đời khi kiên quyết mang theo mình chiếc bình gốm xanh đế trắng đựng tro cốt người anh yêu cùng an tán tại chiến trường Thương Lộc – nơi cô đã cứu anh. Phải chăng anh muốn cùng cô làm lại từ đầu, đến nơi chỉ thuộc về hai người? Có lẽ nhiều bạn cũng như tôi, đã từng mong có một cái kết tốt đẹp hơn cho Tống Ngưng và Thẩm Ngạn. Đã nhiều đêm tôi suy nghĩ, nghĩ đến vô vàng những cái kết khác. Chẳng hạn như Tống Ngưng thoát khỏi ảo mộng, Quân Phất sẽ cho Thẩm Ngạn biết rõ chân tướng rồi sau đó hai người lại về với nhau, bắt đầu lại từ đầu, hay Tống Ngưng quay về cố quốc sống bình yên để Thẩm Ngạn nơi này ăn năn suốt đời,…. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, tất cả chỉ là tự mình huyễn hoặc. Như Tuyết Linh Chi – tác giả Thương Ly đã từng nói câu chuyện bi thương không ở kết cục mà bi thương ở quá trình. Phải, chuyện tình của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, bi kịch chính là quá trình ấy, những tổn thương đã không thể bù đắp được nữa, yêu thương đã không đủ để xóa nhòa tất cả. Một cái kết có hậu như tôi vừa nói sẽ chỉ là gượng ép và có chăng lại dẫn đến những bi kịch khác. Vì vậy, như Đường Thất Công Tử, câu chuyện khép lại một cách hợp lý. Chậm một bước, cách cả thiên nhai. Tống Ngưng chậm một bước nói ra sự thật, Thẩm Ngạn chậm một bước để nhận ra tình yêu của mình, chỉ thế thôi đã khiến cả hai mãi như những đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, để tình yêu ấy mãi chỉ là ảo mộng. Theo tôi, trong tất cả các cặp đôi của Hoa tư dẫn thì đây là cặp đôi đáng thương nhất, làm tôi đau lòng nhất. Bởi vì họ chưa bao giờ thật sự được yêu thương, chưa bao giờ biết đối phương có yêu mình không, cho đến cuối đời. Một câu chuyện buồn nhưng rất hay và ý nghĩa. Trong cuộc đời chúng ta, sẽ không tránh khỏi những lúc vấp ngã, tổn thương nhưng hãy sống hết mình, hãy yêu thương trọn vẹn để khi nhắm mắt sẽ không còn gì phải hối tiếc, không còn phải cầu mong một điệu hoa tư dẫn dệt lên những mộng ảo. Qúa khứ sẽ mãi là quá khứ, còn chúng ta, hãy sống cho hiện tại các bạn nhé. Cảm ơn Đường Thất Công Tử vì đã làm nên một tác phẩm rất tuyệt vời. Mời các bạn tham khảo thêm nhiều review truyện ngôn tình hay khác tại
Mình đã đọc xong 2 cuốn Hoa tư dẫn từ khá lâu rồi nhưng những chi tiết những câu truyện và hơn hết là tình yêu của các nhân vật cứ bám riết lấy mình. Ấn tượng đầu tiên là câu chuyện của Thẩm Ngạn và Tống Ngưng. Nhân vật Tống Ngưng làm mình luôn trăn trở suy tư về một cô gái trẻ cần phải có bao nhiêu nghị lực bao nhiêu quyết tâm bao nhiêu tình yêu mới có thể cướp được một người từ tay tử thần như thế. Nhưng đấy có lẽ là sự khởi đầu do chuỗi bi kịch của nàng và cũng có thể là Thẩm Ngạn sau này. Nói là bi kịch vì từ sau khi gả cho Thẩm Ngạn dường như nàng chưa được một ngày hạnh phúc cái mà nàng xứng đáng được nhận . Hàng loạt các bất hạnh đã trút lên đầu nàng như một sự trêu đùa của số phận. Cuộc hôn nhân ấy đã biến nàng một Tống Ngưng không sợ hiểm nguy, đói, rét và hàng ngàn xác chết ngập trời để thực hiện tâm nguyện duy nhất là cứu chàng trở thành một người đàn bà mang quá nhiều tổn thương và yếu đuối nàng đã buông xuôi thực tại để chốn chạy vào một giấc mộng một giấc mộng mà người nàng yêu thương nhất đã chết trận, đau đớn thay! Nàng đã sống hết mình cho tình yêu để rồi chết vì tình. Nếu như, chỉ nếu như thôi nàng bớt yêu đi, bớt cho đi hãy giữ lại cho mình một chút ích kỉ có thể nàng đã có một lối thoát một kết cục không bi thảm tới vậy. Với Thẩm Ngạn, chàng cũng là một người cố chấp như Tống Ngưng, chàng tin là mình yêu Liễu Thê Thê, chàng tin một niềm tin mạnh mẽ giống như Tống Ngưng tin là sẽ cứu được chàng, và cũng như vậy chàng đã phải chịu những day dứt, bất hạnh mà chết đi. Khi chàng nhận ra mình đã sai thì chẳng còn kịp nữa, Tống Ngưng khi chết vẫn không muốn nhìn mặt chàng, không có gì muốn nói với chàng và hơn hết là không muốn ở bên chàng nàng mong ước được trở về với quê hương với người anh của nàng với Tống Ngưng trước khi quen Thẩm Ngạn- mạnh mẽ tự tin tràn đầy sức sống. Theo mình, chi tiết đẩy tới đỉnh cao sự đau đớn, thất vọng để rồi buông xuôi của Tống Ngưng là sự ra đi của Thẩm Lạc, khi mối liên hệ duy nhất còn lại với Thẩm Ngạn đã bị mất đi nàng đã chẳng còn gì với chàng nữa rồi. Nàng đau đớn vì mất đi đứa con do nàng vất vả sinh thành và nuôi nấng để rồi chấp nhận buông xuôi tình yêu vốn một thời là lẽ sống của nàng. Nàng chẳng còn lại gì trên cõi đời này nữa, sự ra đi như thế vốn là giải thoát cho nàng khỏi thực tại thương tâm, mệt mỏi. Mình cũng muốn nói một chút về nhân vật Liễu Thê Thê, dẫu biết rằng hành động của Liễu Thê Thê là sai là nguyên nhân cho mọi bi kịch sau này nhưng có ai trong chúng ta có thể cưỡng mình lại trước một Thẩm Ngạn anh hùng khí phách như thể? Nếu nói về đúng sai thì cả 3 người Tống Ngưng, Thẩm Ngạn, Liễu Thê Thê cùng sai can cớ chi mà nhiều người chỉ trách Liễu Thê Thê. Tống Ngưng sai vì cố chấp vì biết sự thật nhưng lại không quyết tâm làm rõ ràng, Thẩm Ngạn sai vì quá mù quáng không mở lòng mình ra để nhìn nhận sự việc , Liễu Thê Thê sai vì để đạt được lợi ích của bản thân mà hy sinh người khác. Cho dù là lý do gì đi chăng nữa thì tựu chung lại chỉ đơn giản là họ quá chấp niệm. Cũng vì con người chẳng ai là hoàn hảo cả thể nên mới có bi kịch mới có đau thương đến như vậy, giá như ai cũng bớt tham, bớt sân, bớt si đi thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Câu chuyện thứ hai của Thập Tam Nguyệt- Oanh Ca Bạn đã bao giờ sống cho chính mình chưa? Ban đầu có vẻ hơi ngớ ngẩn khi hỏi câu đó, nhưng bạn thử suy nghĩ xem, có nhiều người sống cuộc sống do người khác mong muốn chứ không phải họ muốn như vậy, có thể như vậy không được gọi là ” sống” Oanh ca cũng như vậy, từ khi nàng đi theo Dung Tầm nàng đã sống cuộc đời của một đệ nhất sát thủ của Dung gia đúng như mong muốn của Dung Tầm. Từ một cô bé nhút nhát cần được che trở bảo vệ nàng đã trở thành một sát thủ giết người không ghê tay nàng trở nên máu lạnh như thế cũng là vì Dung Tầm- ân nhân cứu mạng và cũng là tình yêu đầu đời của nàng. Đáng tiếc kết quả của tình yêu thương đó là sự ghẻ lạnh quay lưng lại của Dung Tầm là sự ” phản bội ” mình không biết dùng từ phản bội ở đây có đúng không nữa của Cẩm Tước-em gái nàng người mà nàng yêu thương nhất. Tình yêu của nàng đã vỡ vụn như cái chén mà nàng vất vả để làm ra và mang tặng cho Dung Tầm vào ngày sinh nhật chàng. Nhưng điều khiến nàng đau đớn nhất là lúc Dung Tầm yêu cầu nàng vào cung thay Cẩm Tước lúc ấy nàng đã chẳng còn chút ân tình nào với chàng nữa rồi, may mắn thay nàng là người mạnh mẽ nàng đã quên đi tình yêu ấy, quên đi nỗi đau ấy để sống tiếp và nàng mong muốn được sống cuộc sống của mình một Oanh Ca đơn giản, lương thiện. Khi cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác lại mở ra vấn đề là bạn có chấp nhận nó hay không, Oanh Ca chấp nhận điều ấy và như một phép màu đã đến với nàng đó là sự xuất hiện của Dung Viên Ngoài trừ Mộ Ngôn ra mình thích nhất nhân vật Dung Viên, chàng không chỉ là một vị vua anh dũng kiệt suất mà còn là một chàng trai với trái tim ấm nóng và một tình yêu chân thành Trái tim ấm nóng ấy đã làm tan chảy sự lạnh lùng băng giá của đệ nhất sát thủ- Thập Tam Nguyệt. Yêu một người bình thường đã khó hơn nữa chàng lại yêu phải một sát thủ đã và đang bị tổn thương sâu sắc trong tình cảm, điều đó dường như là không thể nhưng chàng đã làm được bằng sự chân thành kiên nhẫn và bằng tính mạng của chàng. Dung Viên đã cho nàng sống lại một lần nữa chàng cho nàng tự do, tình yêu, và bờ vai mỗi khi nàng cần che trở. Chàng giúp nàng tìm lại một Oanh ca yếu đuối, tìm lại những giọt nước mắt, tìm lại cảm xúc, tìm lại Oanh Ca tưởng chừng như đã mất đi. Đó có thể là những giây phút hạnh phúc nhất đời nàng khi được yêu và yêu . Chàng đã cho nàng thấy tình yêu của quân vương không chỉ như nàng nghĩ là ” ân trạch ban khắp muôn phương”….. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sự ra đi của Dung Viên đã mang lại một sự đả kích quá lớn với nàng. Dung Viên hiểu nàng nhưng không hiểu hết tình yêu của nàng với chàng tình yêu ấy cho dù là 5 năm, 10 năm, 20 năm hay cả một đời nàng vẫn không nghĩ thông, nàng không thể hạnh phúc nếu không có chàng cho nên sự ra đi của Oanh Ca là tất yếu Về Dung Tầm chàng may mắn hơn Dung Viên vì đã gặp được Oanh Ca trước và có được tình yêu của Oanh Ca trước nhưng chàng lừa dối bản thân rằng mình không yêu Oanh Ca và xoa dịu mình bằng tình yêu với Cẩm Tước. Chàng vì lợi ích cá nhân vì vương vị mà không dám tiếp nhận tình yêu ấy, khi chàng nhận rằng thật ra là mình yêu Oanh ca chàng cố vớt vát lại bằng một cuộc hôn nhân dối trá, nực cười, sự tỉnh lại của Oanh ca đã đánh thức chàng khỏi mê muội dối trá , và cả đời còn lại chàng sẽ phải sống trong sự cô đơn nỗi xót xa ân hận vì đã bỏ lỡ tình yêu trong cuộc đời nhưng đổi lại chàng có vương vị- cái mà chàng ao ước bấy lâu nay không biết đấy có phải là thứ chàng thực sự cần không nhỉ? Có lẽ chỉ mình Dung Tầm biết Nếu như Dung Tầm bớt lý trí hơn và sớm nhận ra tình cảm thật sự của mình thì chàng có thể sẽ không phải cô độc, ân hận, mình luôn muốn nói ”nếu như” bởi vì nó không bao giờ trở thành hiện thực cho nên lúc ấy ta sẽ biết trân trọng hiện tại hơn, biết yêu thương nhiều hơn vì ta chỉ sống có một lần. Nhiều lúc mình nghĩ, mọi việc không nên chỉ dùng lý trí để quyết định, ta cũng nên xét tới sự rung động của trái tim bởi vì ta đơn giản cũng chỉ là một con người -không- hoàn- hảo ^^!
Nếu so ra, tôi thích “Hoa tư dẫn” hơn cả “Tam sinh tam thế Thập lý đào hoa” bởi trong “Thập lý đào hoa” cuộc sống tưởng như vô hạn, tưởng như vạn năm, ấy vậy mà họ chẳng có mấy ngày hạnh phúc trọn vẹn, tiên nhân trong “Thập lý đào hoa” tưởng chừng hơn người mà thực ra còn không thấu triệt lẽ đời bằng những con người phàn trần chỉ sống mấy chục năm kia mà vô tình bỏ qua nhau. “Hoa tư dẫn” là một câu chuyện lớn lồng trong bốn câu chuyện nhỏ, câu chuyện nào cũng có đủ đắng cay ngọt bùi, đủ cả hối hận day dứt. Câu chuyện đầu tiên, câu chuyện về Tống Ngưng – Thẩm Ngạn là câu chuyện duy nhất lấy đi nước mắt của tôi trong cả bộ “Hoa tư dẫn”. Thực ra nó cũng không quá thương tâm đến thế, chỉ là trong cả 5 đôi đáng lẽ họ phải là đôi hạnh phúc khi cả 2 sinh ra đã thuộc về nhau, đều dũng mãnh như thế, thâm tình như thế, cuối cùng cả hai đều quá cố chấp mà bỏ qua nhau. Tôi thì không thích Tống Nhưng, cũng chẳng thích Thẩm Ngạn, họ đáng lẽ ra đã có thể hạnh phúc viên mãn nếu như cả 2 chẳng mãi cứng đầu. Tống Ngưng nếu như có thể buông bỏ tình yêu cố chấp với Thẩm Ngạn cô đã không phải sống những tháng ngày chết dần chết mòn như thế, con Thẩm Ngạn nếu như không cố chấp với lý lẽ thù nước hận nhà, dũng cảm đến bên Tổng Ngưng mà nhận ra tấm chân tình thì cuối đời đã không phải chết trong hối hận tột cùng. Câu chuyện tình thứ hai về Oanh Ca – Dung Viên được nhiều người hâm mộ nhất, họ thương Oanh Ca và Dung Viên với tình yêu lỡ dở, họ thậm chí cũng thương Dung Tầm cả đời tranh đoạt, cuối cùng chẳng còn ai bên mình. Nhưng liệu có ai nhận ra Dung Viên và Oanh Ca không đáng thương đến thế, họ đã từng hạnh phúc, đến cuối cùng họ cũng về bên nhau cả về thể xác lẫn linh hồn, Dung Tầm cũng đã đạt được đến ngôi vị đế vương – mục đích một đời của anh ta. Tôi chỉ thương một mình Cẩm Tước, cô gái bé nhỏ chỉ đóng vai phụ trong vở kịch lớn này. Cẩm Tước đã có ngày nào được hạnh phúc? Cẩm Tước có người đàn ông nào chỉ dành riêng cho mình? Cẩm Tước cũng là cô gái tốt lắm chứ, cô chẳng hề do dự khi lao ra bảo vệ cho người chị gái, cô sống trong day dứt ân hận khi chiếm mất vị trí của người chị bất hạnh của cô, cuối cùng Cẩm Tước chết trong Hoa tư mộng, chẳng những không phải là một Hoa tư mộng hạnh phúc như Tống Ngưng hay Tô Hoành, cô chết đi trong ân hận, trong bất lực và cả cô đơn khi tự sát trong chính giấc mộng của mình. Cẩm Tước là tiêu biểu cho một con người yếu đuối, chẳng thể cố gắng, cũng chẳng thể tranh đoạt, lại càng không thể tàn nhẫn với tình cảm của mình, cô thật lòng yêu Dung Tầm, cũng thật lòng thương Oanh Ca, cô đứng ở giữa và chọn cách tự hủy hoại mình. Tôi vẫn nghĩ không biết Cẩm Tước cuối cùng có được những gì khi cô chẳng được sống một ngày trong hạnh phúc, chẳng có được tình yêu trọn ven của Dung Tầm, cũng chẳng cảm nhận được hơi ấm tình thân từ Oanh Ca. Câu chuyện thứ 3 về Khanh Tửu Tửu và Công Tôn Phỉ tôi không có nhiều ấn tượng. Cả câu chuyện chỉ đọng lại trong tôi duy nhất cảm giác rợn rợn về sự nhẫn tâm của Khanh Tửu Tửu. Kết thúc Khanh Tửu Tửu chết tôi nghĩ là chuyện tất nhiên, bởi cô vốn là hồn ma, cô và Công Nghi Phỉ đâu có thể có tương lai. Cô chết để Công Nghi Phỉ sống âu cũng là cách để cô chuộc tội. Cô sống cả cuộc đời lầm lỡ, mọi việc cô làm đều vô nghĩa, cuối cùng lúc chết đi lần thứ hai là việc có ý nghĩa duy nhất cô từng làm. Câu chuyện của Mộ Dung An và Tô Hoành thì quá mô phạm rồi, một vị thế tử phải lựa chọn giữa ngôi vị và tình yêu. Tôi cũng không chắc tôi ủng hộ việc nào hơn bởi trước nay tôi đều cho rằng nam nhi ở đời phải đội trời đạp đất, đâu có thể vì nhi nữ mà bỏ qua vương vị, bỏ qua sự nghiệp hiển hách. Tôi có thể thông cảm với một Tiêu Huyên sẵn sàng bỏ ngôi báu tình nguyện theo Tạ Hoài Mân đi đến chân trời góc biển, nhưng tôi cũng không thể phê phán Tô Hoành hay Dung Tầm đã chọn hoàng vị. Cuối cùng là câu chuyện lớn nhất và cũng là câu chuyện tôi thích nhất chính là câu chuyện của Mộ Ngôn và Quân Phất. Quân Phất là cô gái may mắn nhất, may mắn hơn Tống Ngưng, Oanh Ca, Khanh Tửu Tửu hay Mộ Dung An vì cô có một Mộ Ngôn quá mạnh mẽ, tâm cơ không kém Dung Viên, si tình không kém Công Nghi Phỉ, cố chấp không kém Thẩm Ngạn và bản lĩnh hơn hẳn Tô Hoành. Mộ Ngôn thay vì băn khoăn lựa chọn giữa Quân Phất và hoàng vị, anh ta chọn cách trở nên thật mãnh mẽ để Quân Phất dựa vào, đủ mạnh để biến cả hoàng cung nước Trần thành trời biển để Quân Phất vùng vẫy. Mộ Ngôn ghi điểm quyết định với tôi ở những chương cuối cùng, không có nó anh ta chỉ là một thế tử ngọc thụ lâm phong, tâm cơ đa kế, soái ca si tình có thể gặp ở nhan nhản các bộ ngôn tình cổ đại khác. Ở những chương cuối cùng, Mộ Ngôn đủ điên để sẵn sàng chết cùng Quân Phất nhưng cũng đủ mạnh mẽ để sống tiếp, đủ si tình để đến hang động năm nào đàn đủ một ngày một đêm nhưng cũng đủ tỉnh táo để hiểu Quân Phất là duy nhất, không một người chị em nào của cô có thể thay thế vị trí của Quân Phất trong lòng anh. Đỉnh điểm của mối tình Mộ Ngôn – Quân Phất là khi Mộ Ngôn nhìn thấu Hoa tư mộng Tí Ngọ, khi anh chọn hiện tại và tương lai chứ không phải một giấc mơ không thực. Cuối cùng trong cả bộ truyện, anh là người duy nhất từ chối một giấc mơ vẹn toàn mà lựa chọn nắm tay Quân Phất đối diện với thực tại, để họ được sống và hạnh phúc trong thực tại, Quân Phất quá may mắn vì đã yêu được một người đàn ông mạnh mẽ, ôn nhu và đa tình đến thế, không có Mộ Ngôn, Quân Phất đã chẳng có cơ hội sống 15 năm hạnh phúc, chẳng có cơ hội sống một cách đúng nghĩa một lần nữa. Quân Phất cũng là một cố gái đáng để ngưỡng mộ. Cô đã sống đủ, sống trọn vẹn, sống để không thẹn với đời. Cô đã tận trung, tận hiếu, tận nghĩa với đất nước, cô tự sát trên tường thành đã đủ trọn đạo với đất nước. Khi cô có cơ hội được sống một lần nữa, cô đủ tỉnh táo để sống cho bản thân, sống cho tình yêu trong sáng năm nào. Quân Phất là một cô gái hiểu chuyện hiếm có trong ngôn tình, cũng lạc quan hiếm có và mạnh mẽ hiến có. Tình yêu của cô với Mộ Ngôn vốn dĩ là quá bi kịch khi tình yêu đó tồn tại giữa mâu thuẫn quốc gia dân tộc, còn có cả mâu thuẩn sinh tử của con người. Cũng may Đường Thất không phải là Phỉ Ngã Tư Tồn, cái gì đáng ngược thì ngược, không đáng ngược thì đừng khơi ra, Mộ Ngôn và Quân Phất yêu một cách tỉnh táo và thẳng thẳn, tôn trọng mình và tôn trọng đối phương, họ cũng biết cách bộc lộ tình cảm của mình, vì vậy họ xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Cái kết ở phần ngoại truyện 3 nhiều ngươi cho rằng nó quá bi kịch, tôi thì không nghĩ như vậy. 15 năm không dài nhưng cũng không phải là ngắn, 15 năm ấy Mộ Ngôn và Quân Phất đã sống trọn vẹn, thế là đã đủ. Như lí lẽ của Mộ Ngôn khi chứng kiến Tống Ngưng ở lại trong Hoa tư mộng, anh đã sống trọn 15 năm cho Quân Phất, anh đã bảo vệ Quân Phất trước tất thảy những bi kịch hậu cung, vậy thì cuộc sống đó dù không dài lâu nhưng thật xứng đáng. “Hoa Tư Dẫn” kết thúc trong hạnh phúc, không viên mãn tròn đầy nhưng đọc giả đủ thỏa mãn cũng đủ ấm lòng với tình yêu ấy. “Hoa Tư Dẫn” là một bộ truyện xuất sắc có một kết thúc xứng tầm, cũng mang đủ cả tư tưởng của tác giả trong từng câu chữ, vậy nên tôi đánh giá “Hoa Tư Dẫn” rất cao, có thể không phải là bộ tôi thích nhất, nhưng chắc chắn là một trong những bộ hay nhất tôi từng đọc. Tái bút hình như tôi từng đọc ở đâu đó nói rằng Mô Ngôn giống Lý Thừa Ngân của Đông cung, nếu kết thúc không được hạnh phúc thì cũng là do tự làm tự chịu. Thực ra tôi chẳng hiểu Mộ Ngôn giống Lý Thừa Ngân ở chỗ nào, cho dù có ở địa vị Trần thế tử Tô Dự cũng chẳng giống. Lý Thừa Ngân quá tàn nhẫn với Tiểu Phong, với Cố Kiếm, tàn nhẫn cả với bản thân, anh ta lợi dụng tất thảy mọi người hết lần này đến lần khác, cả Tiểu Phong, cả Cố Kiếm, cả hoàng hậu hàng thượng cũng chẳng thoát khỏi tay anh ta. Lý Thừa Ngân quả thực quá mưu kế đa đoan, lừa mình lừa người, cuối cùng sống cả đời trong cung cấm lạnh lẽo. Tô Dự có tâm kế đấy, anh ta còn có cả bản lĩnh khiến cho thiên hạ xoay như chong chóng trong vở kịch mình vẽ ra rồi đứng bên cạnh thưởng thức, anh ta cũng lợi dụng tình cảm của Tần Tử Yên, nhưng Tô Dự khác hoàn toàn Lý Thừa Ngân, Tô Dự chưa từng làm tỏn thương Quân Phất, cũng chưa từng chối bỏ cảm xúc của mình. Một Trần thế tử hành sự cẩn trọng như thế mà sẵn sàng đánh đổi hết thảy để có thể ở bên Quân Phất dù là sống hay chết. Tần Tử Yên bị lừa, tôi thấy đáng lắm, cô ta vốn cũng tưởng mình túc trí đa mưu lắm, tưởng đã lừa được tình cảm của Tô Dự, cũng định lợi dụng anh ta, cuối cùng thì phát hiện ra mình quá ngây thơ, bị lợi dụng ngược, biến thành một quân cờ không hơn không kém. Có trách thì chỉ trách cô đã đụng phải người không nên đụng vào, không đủ mưu kế để đấu với anh mà vẫn cố chấp, lại càng chẳng phải là người Tô Dự yêu, vậy nên khi Tần Tử Yên tổn thương, cô ta chỉ có thể tự trách mình mà thôi. Nếu Mộ Ngôn ở vị trí của Lý Thừa Ngân, hẳn anh ta chẳng việc gì phải lấy thân mình ra làm quân cờ như thế, cho dù có là quân tướng. Mộ Ngôn chẳng việc gì phải tình nguyện lấy thân mình ra chịu đao kiếm chỉ để hất cẳng một hoàng hậu không đáng là đối thủ của mình, anh ta cũng chẳng tội gì phải lấy tình cảm của mình ra đùa cợt để đánh tan một bộ tộc Tây Lương. Tôi tin Mộ Ngôn sẽ xử trí tất cả những kẻ có ý định cướp ngôi y như cách anh ta xử em trai mình, xử các bộ tộc Tây Lương bằng chính cái cách anh ta khuấy đảo các nước làng giềng Trần Quốc, hoặc đường đường chính chính tấn công như tấn công Vệ Quốc, hoặc bí mật lợi dụng mâu thuẫn sẵn có. Nhưng nếu Mộ Ngôn mà là Lý Thừa Ngân, hẳn anh ta đã chẳng gặp để mà yêu Tiểu Phong, chúng ta chẳng có một câu chuyện Đông Cung như thế.
My first few hours in the final build of Diablo 4 were awfully familiar, which was unsurprising. This marked the third time I played through Fractured Peaks in just two months, after all. Despite the sameness, even down to my choice of sorcerer yet again, I still enjoyed zapping hordes of demons and frost orb-ing my way through the bleak countryside. That feeling stayed with me throughout the rest of Sanctuary. Most of what I did and saw was a bit too familiar, but Diablo 4 executes pretty much everything so well that it’s hard to complain. An old story with a fresh twist Lilith, the daughter of hatred – hatred here being Mephisto from Diablo 2 – is back in Sanctuary, the land she helped create, and she’s causing trouble. By trouble, I mean “turning people against each other, inciting murder, and spreading chaos everywhere.” Inarius, Sanctuary’s co-creator and an angel of light, gathers his forces to fight Lilith in an epic battle, and all this plays out against a wider backdrop of an even bigger celestial conflict between heaven and hell. In the middle of this cosmic mess is the human population, which is faring about as well as you’d expect horribly. Diablo 4 drops your character into a key role thanks to some gruesome early-game events and uses your unique perspective as an outsider with close ties to Lilith as a way of gradually peeling back the layers of secrets surrounding Sanctuary’s creators. The story is essentially a variation on themes we’ve seen before good versus evil, where good is hardly immaculate, and evil isn’t always so bad. The pursuit of knowledge and freedom clash violently with faith, ideals, and obedience. Neither side is fully right, and innocents will inevitably get hurt no matter what happens The tale might seem a touch too familiar – even more so if you watched HBO’s recent adaptation of Philip Pullman’s His Dark Materials. However, the way it slowly tells both sides of the story and gives you a chance to explore between the lines into the human struggle makes it feel fresh and immersive nontheless. Diablo 4 is ostensibly about this heavenly war, but the human tragedies that play out on the side are what stood out for me, often with greater impact than the main narrative itself. Take the first act, for example. Roughly halfway through, you team up with a woman whose mother gives herself to darkness in the pursuit of knowledge. That’s dark, but it plays out in a slightly melodramatic fashion that makes it difficult to feel too attached to the characters or situation – unless you explored some of the world around Kyovashad before entering Lilith’s temple. Diablo 4’s sanctuary is a broken, twisted mess, and it isn’t the demons or forces of darkness who made it that way. Understanding why things are the way they are is an important part of understanding the main story and a key later choice, and I’d have liked to see these explorations into the politics and society of Sanctuary take a broader role in the main campaign instead of being relegated to the side. As for the protagonist themselves, I’m a bit mixed. Blizzard touted Diablo 4 as the first time you can really see your player character in cutscenes, with all their quirks, costumes, and customizations intact. While it does establish a stronger connection, the protagonist remains a bit bland and uninteresting. It’s a good step in the right direction, but if Blizzard wants a stronger role for the player character, then that character should actually have a role to play in the world, something that changes the fates of those they meet or has some kind of lasting effect. Brave new world Another first in Diablo 4 is the series’ first open-world map. Sanctuary is large, and you eventually reach a point where you can postpone one act and go pursue quests elsewhere if you want – and if your level is high enough. Outside of questing, the would doesn’t necessarily do much with its size. There aren’t many practical rewards for exploring every inch of the world. After a dozen hours or so of filling out the map, all the mid-level pairs of pants, gloves, and boots you find tucked away in tree trucks and other crannies start blending together. What there is, however, is the reward of seeing just how much care and attention went into creating a believable, darkly beautiful world. After Fractured Peaks and the beta, you might expect the variations of dark fantasy to eventually grow stale. There’s only so much you can do with bleak and grim as your main style motifs, after all. And you’d be wrong. Blizzard’s art team did an exceptional job of imbuing Sanctuary with detail and nuance. Flashes of natural beauty peek through defiled landscapes, grand cathedrals tower over impoverished hovels, and the further you progress in the story, the more rotten the landscape gradually becomes. Except dungeons, which are always dank and grueling - and not always because of their visuals. They’re a bit too long for their own good, and I often found myself dreading going inside, even if the rewards made it worthwhile. These are definitely better to tackle with friends so you can clear them more quickly. Cellars – Diablo 4’s mini-dungeons – seem a bit unnecessary at best and are downright redundant if you end up in one that has low-grade gear and no events, something that happens with unfortunate regularity. Strongholds are easily the best new addition to the formula. These complex dungeons are visually interesting and use their settings in more exciting ways than dungeons. You might fight in the cramped streets of a small town during one stronghold raid, while another throws you in an open courtyard with enemies swarming on all sides. The rewards aren’t just good gear, either. You establish a new settlement, complete with fast travel point and some new changes to how the stronghold looks. It sounds small, but in a series where your actions rarely affect the world around you, it’s a welcome change. The only downside is that clearing strongholds alone is, if not impossible, much more difficult than tackling other side content by yourself, even with a good class build. Hello sorcerer, my old friend Speaking of builds, classes feel a bit better balanced compared to how they were during the beta, though there’s still a noticeable gulf between the best ones – sorcerer and necromancer – and the ones that still need a bit of help, such as the druid. I’m sure post-launch patches will continue making each class viable, though, and it’s easier to overlook their shortcomings now that the skill cap goes beyond level 28. Even the wonky druid and their less-than-impressive animal skills have enough variety that they can take on difficult bosses alone. Blizzard situated Diablo 4 in a position that should be awkward – an online game you can play alone, but one the creators really want you to play with others. It’s a credit to the class design team that, despite existing in such a difficult place, each class works perfectly well for solo and team play, even if they are perhaps not as inventive as you might have hoped from a new Diablo. Effective as each class is, they’re almost all familiar versions of recognizable classes from earlier Diablo games. Sure, there are enough tweaks to each where you can’t get by with the exact build you used in Diablo 2, but playing sorcerer again was a familiar process instead something new and exciting I had to learn on the fly. Still, there’s a reason “if it ain’t broke, don’t fix it” became an adage. Diablo 4 plays brilliantly, and I opted for familiar builds for a reason – they’re fun and effective. That said, I would like to see something more daring in the future, whether that’s a class with a distinct defensive or support role or even just another offense-oriented class that isn’t a corpse-exploding necromancer or whirling barbarian again. This review is based on a digital PC copy of Diablo 4 supplied by the publisher. Diablo 4 releases for PC, PS4 and PS5, Xbox One, and Xbox Series XS on June 6, 2023. Josh is a freelance writer and reporter who specializes in guides, reviews, and whatever else he can convince someone to commission. You may have seen him on NPR, IGN, Polygon, or VG 24/7 or on Twitter, shouting about Trails. When he isn’t working, you’ll likely find him outside with his Belgian Malinois and Australian Shepherd or curled up with an RPG of some description.
Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau.. Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát.. Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước.. Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc.. Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử.. Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng.. Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song. Link truyện Full - Hoa Tư Dẫn - Đường Thất Công Tử Last edited by a moderator 10 Tháng bảy 2019 "Lúc đầu tính đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người". Cá nhân mình thích nhất cặp Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, đáng lẽ ra 2 người có thể viên mãn nhưng lại cứng đầu bỏ qua nhau. Thẩm Ngạn nếu như không quá cố chấp với với thù nước nhà, nhận ra tấm chân tình và dũng cảm đến bên Tống Ngưng thì cuối đời đã không phải chết trong hối hận tột cùng. Nói chung là thương "Hoa tư dẫn" là cuốn sách đáng đọc, đáng cảm nhận với các cặp tình lữ vô cùng đẹp nhưng buồn. Cảm ơn bài review của bạnn Eve nguyễn thích bài này. Hồi đó mình đọc truyện này khóc hết nước mắt. Đến giờ đây vẫn là bộ truyện top đầu trong list truyện mình đọc. Nếu hỏi mình truyện nào mà mình thấy hay nhất là mình chỉ nghĩ ngay đến bộ này. Lúc kể lại cho con bạn mà cũng rớt nước mắt. Đọc xúc động cực kì, khó tả lắm. Bây giờ thì lười lười, không thích đọc lại mấy truyện dài nữa. Nhưng cũng cảm ơn hồi đó mình đã đọc được bộ truyện này.
hoa tư dẫn review