Tổng Tài Hắc Bang Và Bảo Bối Sát Thủ. Giới thiệu các nhân vật: Cô: Bạch Tiểu Minh,năm nay 21 tuổi. Cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng cô luôn che giấu gương mặt thật của mình khi trong tổ chức sát thủ hay ngoài đời,cô có ngoại hình chuẩn không cần chỉnh vòng 1 Bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo chương 5 | Đọc Chương 5: Bắt đầu một cuộc sống mới. full - doc truyen Bao boi sAt thu cua tong giAm doc bA dao chương 5 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Nước mắt, nước mưa. Hai thứ như hoà vào nhau, từ trên khuôn mặt nhợt nhạt trẻ con của Quế Chi rồi rơi xuống đất. Có lẽ cũng đã rất lâu rồi, rất lâu nhỏ chưa có khóc như vậy. Ngày trước, khi Diệu Anh còn ở bên, nhỏ có Diệu Anh là nơi cho nhỏ ỷ lại, là nơi cho nhỏ dựa vào. Vì vậy, mỗi ngày của Quế Thể loại: Truyện Ngôn Tình. Tình trạng: Hoàn Thành. Nguồn: ST. Một cô nàng hết lòng vì gia đính, nhất là mẹ mình. Chấp nhận hi sinh đời người con gái chỉ để gia đình được hạnh phúc và yên ấm. Thật quá là cao cả! Cô vì cần tiền chữa trị cho mẹ mình mà chấp nhận 5QX9Tm. Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo, cô một người bí ẩn làm bao nhiêu người phải e sợ trong giới Hắc đạo. Kĩ thuật bắn súng, dịch dung, đua xe không là gì đối với người con gái với một đoạn kí ức mơ hồ, từ năm ba tuổi đến năm chín tuổi, cô không nhớ một chút gì hết. Vẻ ngoài luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, trên mặt viết một chữ thật to “Đừng làm phiền tôi”. Nhưng sâu trong trái tim của cô lại là một người dịu dàng, chu hận tất cả đàn ông mang hình săm chó sói ở cánh tay phải. Chỉ cần thấy tên nào, cô sẽ bắt về hành hạ đến khi tên đó chết thì thôi. Lúc Quế Chi khóc đến rung trời lỡ đất, từ cửa đại sảnh, có ba người bước vào. Quế Chi chui ra khỏi lòng ông Đặng, nhìn thấy ba người này, nhỏ chạy đến nắm tay Bảo Kiệt, mắt nhỏ sáng lên “Kiệt, tìm được bảo bối rồi đúng không?”Nói xong nhỏ còn không quên nhìn ngó đằng sau Bảo Kiệt để tìm hình bóng quen thuộc. Nhưng nhỏ không thấy ai khác ngoài bà Đặng và Bảo Khánh. Bảo Kiệt nắm lấy vai của Quế Chi, không đành lòng nói “Quế Chi, đã bốn ngày rồi, anh nghĩ là Diệu Anh không còn sống đâu. Hôm nay, quay lại chỗ cô bé rơi xuống, bọn anh tìm được cái này”. Nói rồi, cậu móc từ trong túi quần ra một vật, xoè ra trước mặt Quế thấy thứ đó, Quế Chi trợn tròn mắt vẻ không tin được. Cái đó…cái đó không phải là dây truyền của Diệu Anh sao?... . Tay của Quế Chi run rẩy đưa lên, cầm lấy dây truyền trên tay Bảo Kiệt. Tay cầm sợi dây truyền của nhỏ giơ lên, để hai sợi dây song song. Hai sợi dây giống nhau như đúc. Đúng, đó là đôi dây truyền do chính tay Diệu Anh chế tạo, trên đời này không có cái thứ hai. Sợi dây truyền này luôn luôn được Diệu Anh giữ bên người như là một bảo bối, không bao giờ để nó rời xa cô dù chỉ một mắt lại rơi trên khuôn mặt trẻ con của Quế Chi, hai mắt nhỏ nhoà đi, hình ảnh dây truyền mờ dần, mờ dần. Rồi ý thức của nhỏ mất đi. Bảo Kiệt hoảng hốt đỡ lấy thân thể đang mất hết sức lực kia, bế ngang nhỏ lên. Ông bà Đặng hoảng hốt, chạy lại không ngừng lay lay Quế Chi.“Bảo bảo, con đừng làm pa pa sợ, mở mắt ra đi”“Cô, chú, đừng lay Quế Chi như vậy, bây giờ chúng ta đưa em ý lên phòng trước đã” Bảo Kiệt nói.“Đúng, đúng, đi” ông Đặng nói xong dẫn đầu chạy lên phòng nghỉ của Quế Chi và Diệu Khánh thì từ lúc đó đến giờ không nói câu nào. Không phải là cậu không muốn nói mà là cậu không biết nên nói gì. Chỉ có nửa tháng thôi, vẻn vẹn chỉ có nửa tháng thôi mà Diệu Anh đã đi sâu vào trong trái tim của cậu. Nay, Diệu Anh tung tích không rõ, cậu cảm giác như mình rơi xuống vực thẳm, không biết làm gì. Không có mục đích, Bảo Khánh phát hiện mình bất giác đã bước đến bờ biển. Nhìn khoảng trời mênh mông, mặt biển xanh biếc, đôi lúc gợi lên một con sóng tâm trạng cậu càng trùm xuống. Ngoài kia, xa xa kia, cô bé chiếm giữ trái tim của cậu đã mất tích ở đó. Có thể, cô bé đã làm một phần trong vùng biển đó rồi. Ông trời thật là khéo trêu đùa. Tại sao cho cô bé xuống, nhân lúc cậu không phòng bị mà cướp mất trái tim của cậu. Rồi không báo trước, cô bé lại mang trái tim cậu đi mất, để lại thân xác trống rỗng ở đây. Tại sao chứ?Lại hai ngày nữa lại trôi qua. Hôm nay, khu resort này có vẻ ảm đạm. Tất cả các nhân viên đều chán nản. Ông bà chủ và cô chủ sáu ngày nay chưa từng cười. Dù ông chủ bọn họ nghiêm khắc thật đó. Nhưng ông đối với nhân viên rất tốt. Bà chủ thì khỏi phải nói. Bà coi bọn họ như là bạn bè của mình mà đối đãi. Còn cô chủ nữa, dù đây là lần đầu tiên cô chủ đến đây nhưng bọn họ thấy cô chủ là một cô bé rất hiếu động, rất dễ thương. Có những người chủ như vậy, bảo ai không quý mến họ cho nay, đại gia đình kia rất ảm đạm, nguyên nhân là do cô bé lạnh nhạt hay đi cùng cô chủ mất Chi từ hai ngày trước tỉnh dậy, không nói không rằng, không khóc không nháo. Nhỏ chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, vuốt ve hai sợi dây truyền đến khi mệt thì ngủ thiếp đi. Nhưng có vẻ vẫn khá hơn bốn bốn hôm đầu, hai hôm nay, Bảo Kiệt đút chút cháo thì nhỏ cũng chịu há miệng ra ăn. Nhưng trên mặt nhỏ không có một chút xíu gì cảm xúc cả. Nhìn nhỏ, người ta cảm giác nhỏ như một con búp bê sứ vậy. Vô cảm. Ông bà Đặng bỏ hết công việc của mình, ở bên Quế Chi động viên nhỏ để nhỏ có thể vượt qua cú shock này. Bảo Kiệt cũng như hai ông bà, trực tiếp dọn sang bên cạnh phòng Quế Chi ở. Bảo Khánh thì hai ngày trước, không nói không rằng mua vé máy bay về Hà Nội rồi. Bảo Kiệt cảm thấy anh hai mình có gì đó rất lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Nhưng cậu không để ý mấy, anh trai cậu cũng lớn rồi, điều cậu cần để ý là cô bé này. Cậu cần phải vực cô bé này Chi bây giờ, nhỏ đang chìm sâu vào những kỉ niệm giữa nhỏ và Diệu - - - -“Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ của mình là Đặng Quế Chi. Bạn là hàng xóm mới của mình nên mình sẽ hết lòng giúp đỡ bạn” Quế Chi niềm nở chào hỏi đối với cô bé lạnh nhạt đứng mở cửa.“Nguyễn Diệu Anh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời“Diệu Anh, tên bạn thật là hay nha. Bọn mình từ nay sẽ là bạn, mình chấm bạn trước rồi, không được làm bạn với ai khác ngoài mình” Quế Chi bá đạo nói“Phiền” nói rồi Diệu Anh đóng sập cửa vào, ngăn cách cô bé Quế Chi ở ngoài. Đó là lần đầu tiên Quế Chi và Diệu Anh gặp nhau. Lúc đó hai cô bé mới chỉ có bốn - - - -“Diệu Anh, từ nay mình gọi cậu là Anh Nhi, cậu gọi mình là Chi Nhi nha” Quế Chi chặn đường Diệu Anh nói.“Trẻ con, tránh” Diệu Anh khó chịu khi tự dưng có người chặn đường“Cậu cùng là trẻ con mà” Quế Chi không vừa nói“…” Diệu Anh không nói nữa, trực tiếp đi vòng qua Quế Chi- - - - -“Ê, Anh Nhi, quyển sách này hay có gì hay đâu, sao cậu đọc suốt vậy? Đi chơi với mình đi” Quế Chi ngồi bên cạnh Diệu Anh, đáng thương nói. Mấy tuần rồi, nhỏ toàn chạy sang bên này chơi. Ngay cả nhà trẻ không chịu đến, chỉ sang đây để được làm bạn với cô bạn này. Nhưng cô bạn hàng xóm này của nhỏ có vẻ lạnh lùng nhỉ.“Không rảnh” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời.“Có thời gian đọc sách mà không có thời gian đi chơi, nói con nít ai tin” Quế Chi phồng miệng nói.“Phiền” Lạnh nhạt phun ra một từ, Diệu Anh quay sang bên kia đọc, tránh người nào đó làm phiền.“Đừng lạnh nhạt với mình mà” Quế Chi tựa như chú chó nhỏ bị chủ lạnh nhạt, đáng thương nói.“Xem tivi đi” Diệu Anh vẫn giữ nguyên thái độ nói“Xem tivi không có gì hay cả” Quế Chi ôm ngực giận dỗi nói“…” Diệu Anh không để ý đọc tiếp“Đi chơi đi, đi mà, đi mà, đi đi đi…” thấy Diệu Anh không để ý đến mình, Quế Chi bắt đầu giở chiêu nũng nịu mà nhỏ hay làm với papa, nhảy lên ôm cổ Diệu Anh mè nheo.“Haizzzzz…đi” Không chịu được nữa, Diệu Anh thở dài đồng ý. Nếu không đi cùng cô bé này, có khi cô vào viện tai mũi họng mất.“Yeahhhhhhhhhhhhhhh…” Quế Chi vui mừng nhảy lên như con sóc nhỏ. Thật là đáng - - - - -“Pa ma Anh Nhi đi vắng, Anh Nhi có buồn không?” Vẻ mặt Quế Chi nghi hoặc hỏi. Hôm nay nhỏ đến chơi với Diệu Anh, không thấy pa ma của Diệu Anh đâu cả. Hỏi ra mới biết là pa ma Diệu Anh biết có người lại phát hiện được một lăng mộ, muốn đến đó kiểm tra xem. Cho nên Diệu Anh lại ở nhà một mình.“Có” Diệu Anh buồn buồn trả lời. Dù làm con của hai người không lâu nhưng cô đã có tình cảm với hai người này. Hôm nay họ lại đi vắng, cô sao không buồn cho được.“Đừng buồn, Chi Nhi sẽ luôn bên cạnh Anh Nhi” Quế Chi ôm vai Diệu Anh nói“Phiền” Diệu Anh bỏ cánh tay trên vai mình ra, lạnh nhạt nói.“Uể, đừng lạnh lùng như vậy mà” Quế Chi thất vọng nói. Đã ba tháng rồi mà Diệu Anh vẫn không thay đổi thái độ với nhỏ, nhỏ rất buồn đó.“…”“Được rồi, mình xem phim” thấy Diệu Anh không nói, nhỏ buồn tủi đi ra ghế bật tivi - - - - -“Ế, sao sinh nhật Chi Nhi, Anh Nhi lại tặng mình cuốn tiểu thuyết trinh thám, Chi Nhi không thích đọc trinh thám a” khuôn mặt của Quế Chi nhăn nhó nói với Diệu Anh. Mọi người ai cũng tặng đồ chơi, riêng Diệu Anh lại tặng nhỏ cuốn tiểu thuyết dày cộp toàn chữ này. Thật chán chết mà.“Không biết tặng gì” trên mặt Diệu Anh lộ vẻ lúng túng.“Mà nè, sao Anh Nhi nói chuyện không bao giờ vượt quá năm chữ vậy?” Quế Chi tò mò hỏi. Nhỏ thấy đứa trẻ nào bốn năm tuổi rất hiếu động, chỉ riêng cô bạn trước mặt này là lạnh nhạt, luôn tiết kiệm chữ thôi.“…” Diệu Anh cúi mặt xuống, không biết nên nói gì“Không trả lời thì thôi vậy” Quế Chi buồn bã nói.“Mình sợ, mình không dám thân thiết với ai quá” Diệu Anh khi nghe thấy giọng nói buồn bã và thất vọng của Quế Chi, cô bé vội nói.“Hả” Quế Chi chưa kịp tiêu hoá tin tức, khuôn mặt nghệt ra.“Mình sợ khi mình thân quá với một người thì khi người đó bỏ đi, mình sẽ không quen” Diệu Anh tay nắm chặt cuốn tiểu thuyết, do dự nói.“À, Anh Nhi yên tâm, Chi Nhi sẽ mãi mãi bên cạnh Anh Nhi, không bao giờ rời xa, lúc vui vẻ hay lúc ốm đau, lúc giàu sang hay lúc nghèo hèn. Anh Nhi cũng không được rời xa Chi Nhi nha.” Quế Chi để tay trước ngực tuyên thề“Hì…Cậu làm như là chúng ta đám cưới không bằng ý” Diệu Anh phì cười. Cô bạn này của cô thật là dễ thương mà.“Oaaaaa…Anh Nhi cười lên thật là đẹp” vẻ mặt của Quế Chi như tiểu sắc nữ nói“khụ…” Diệu Anh ngại ngùng khụ một - - - - -“Không được khóc nữa, pa ma cậu chỉ có đi công tác vắng nhà chứ có đi luôn đâu mà phải khóc như vậy” Diệu Anh chống nạnh nói với Quế Chi. Thật hết nói nổi cô bạn này mà.“Oaoaoaoaoa…pa ma xấu nhất a…đi công tác không thông báo cho Chi Nhi…oaoaoaoaoa” Quế Chi không để ý, vừa khóc vừa nói. Nhìn cô bé như thế này khiến người ta muốn bảo vệ.“Nín ngay” Diệu Anh quát.“Ách…” Quế Chi nghe thấy vậy, lập tức ngưng khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Diệu Anh.“Cậu làm bằng nước hay sao mà khóc nhiều vậy, đúng là đồ mít ướt” Diệu Anh mắng.“Ách…mà nè, Chi Nhi chưa thấy Anh Nhi khóc bao giờ” Quế Chi nghi hoặc hỏi“…” Diệu Anh á khẩu, không biết nên nói gì - - - - -“Hả, sao lại đưa cho mình sợi dây chuyền này” Quế Chi cầm sợi dây, giơ lên trước mặt. Khi nhìn thất mặt sợi dây chuyền, mắt nhỏ sáng lên “Oaaaaaaa…nó đẹp quá a, Anh Nhi mua ở đâu đó”“Cái này là do mình làm, đây là nước mắt của mình, mình cho cậu nắm giữ. Còn cái này…nó là nước mắt của cậu, mình giữ. Từ nay về sau, không được hơi tí là khóc, phải cười lên, như vậy mới xinh” Diệu Anh dịu dàng nói“Được, sau này Chi Nhi luôn cười, không mít ướt nữa. Hì hì” Quế Chi hì hì cười, hở ra hai cái răng sún- - - - - -Anh Nhi, cậu nói cậu nắm giữ nước mắt của Chi Nhi mà. Anh Nhi đã hứa ở bên Chi Nhi suốt đời mà. Anh Nhi nói Anh Nhi sợ bị bỏ rơi mà. Tại sao bây giờ người bỏ rơi mình lại là cậu. Tại sao Anh Nhi lại không làm người nắm giữ nước mắt của mình nữa. Anh Nhi, mau trở về mắng mình mít ướt đi. Trở về cùng mình đi. Đừng làm thế với mình mà…“Cạch…” “Quế Chi, hôm nay…” Bảo Kiệt vừa từ đại sảnh lên phòng. Cậu hôm nay định đưa Quế Chi đi ra ngoài hóng mát. Dù phòng nghỉ của khách sạn có cửa sổ sát đất trong suốt nhưng vẫn phải ra ngoài chứ. Nhưng khi cậu nhìn thấy chiếc giường đơn trống không, trong lòng cậu thắt lại. Cậu hốt hoảng chạy vào phòng vệ sinh nhưng cả hai phòng vệ sinh không có bóng dáng nhỏ bé của Quế Kiệt chạy ra khỏi phòng. Đúng lúc này cậu đâm phải một người làm cậu ngã nhào ra. Rồi trên đầu cậu vang lên giọng nói nghi hoặc của ông Đặng “Cậu Kiệt, có chuyện gì vậy?”“Cô chú, Quế Chi mất tích rồi” Bảo Kiệt đứng dậy lo lắng nói.“Cái gì, đang yên đang lành con bé nó đi đâu được chứ?” bà Đặng giật mình nói. Phải nói là bà khó khăn lắm mới có được một đứa con. Bà cưng chiều Quế Chi thành quen, cái gì cũng làm theo ý con bé. Nếu bảo bối của bà có chuyện gì, làm sao bà sống được.“Con không biết, lúc con từ đại sảnh lên thì đã không thấy Quế Chi đâu rồi” Bảo Kiệt nói.“Được rồi, ở đây nói này nói nọ thì cũng không thấy con bé đâu, bây giờ việc duy nhất chúng ta phải làm là đi tìm nó. Chắc nó chưa đi xa được đâu” ông Đặng thấy ông Đặng nói, hai người kia bừng tỉnh. Cả ba vội vàng chia nhau ra tìm. Phải nói khu resort này không phải nhỏ. Tất cả nhân viên đi tìm mất ba giờ đồng hồ cũng chưa thấy Quế Chi. Bây giờ là mặt trời đã gần xuống núi, tất cả mọi người ở đại sảnh ảo não, không biết một cô bé chín tuổi như Quế Chi có thể đi đâu Kiệt vò đầu bứt tóc nghĩ. Cuối cùng, như nghĩ ra gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói “Ở đây có nơi nào nhìn được ra Đảo Yến?”“Bên sườn trái khu resort. Bên đó phong cảnh đẹp nhưng vì có nhiều đá nên tôi không phát triển nơi đó” ông Đặng trả lời“Cậu Kiệt, tại sao cậu lại hỏi như vậy?” bà Đặng nghi hoặc nói.“Diệu Anh mất tích ở Đảo Yến, mà hôm nay không có thuyền nào ra đảo tham quan. Con nghĩ Quế Chi sẽ đến nơi nào đó có thể nhìn ra đảo” Bảo Kiệt nói.“Đúng, vậy mà tôi không nghĩ ra” ông Đặng vỗ đầu một cái nói “còn không đi đến đó nhanh”Thế là tất cả mọi người đi nhanh ra bên sườn trái khu resort. Đúng như ông Đặng nói, nơi đây quả thật có nhiều đá nhô lên. Nơi đây có lẽ là nơi lý tưởng cho các cặp đôi đến đây chụp ảnh lưu niệm. Ra đến nơi, rơi vào mắt bọn họ là một bóng lưng nhỏ nhắn quen thuộc. Đó không phải là Quế Chi thì còn bóng lưng mảnh mai cô đơn của Quế Chi làm cho tim mọi người nhói lên. Tình bạn giữa Diệu Anh và Quế Chi sâu đậm đến mức độ nào rồi? Có lẽ Quế Chi đã coi Diệu Anh như một phần của chính mình. Cho nên bây giờ, đối mặt với việc Diệu Anh đột ngột biến mất, khiến nhỏ không thể nào tiếp nhận Chi không biết mình ra nơi này bằng cách nào và ngồi đây bao lâu. Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, nhỏ lại nhớ đến trong nửa tháng này, mỗi sáng sớm đều bị Diệu Anh kéo ra biển ngắm mặt trời mọc. Mới đầu nhỏ còn cằn nhằn nhưng dậy sớm thành quen. Vì vậy, có hôm Diệu Anh không cần gọi, nhỏ đã dậy để đi cùng Diệu Anh rồi. Rồi đến chiều tối, khi mặt trời lặn, Diệu Anh lại kéo nhỏ ra biển ngắm mặt trời lặn. Có lúc ngắm nhiều quá, chán nản nhỏ mới cằn nhằn với Diệu Anh. Lúc đó Diệu Anh nói thế nào nhỉ. À, Diệu Anh nói “mỗi ngày nếu đã ngắm mặt trời mọc thì phải ngắm mặt trời lặn. Như vậy báo cho chúng ta biết, chúng ta đã sống được thêm một ngày nữa. Đời người ngắn ngủi lắm đó. Biết đâu ngày mai đột nhiên chúng ta không còn tồn tại trên thế giới này”.“Đời người ngắn ngủi lắm đó” Quế Chi lẩm bẩm. Diệu Anh, cậu thật là vô tình. Cậu đi rồi, mình biết làm sao? Để mình quen có cậu, ỷ lại vào cậu. Bây giờ, cậu biến mất như chưa từng tồn tại trên thế giới chiếc vòng cổ lên, Quế Chi nở nụ cười thê lương. Anh Nhi, tất cả là lỗi của mình. Đáng lẽ mình không nên động vào cái bình hoa đó. Đáng lẽ người rơi xuống biển là mình. Tại sao cậu đột nhiên mở mắt? Tại sao cậu lại đẩy mình ra? Tại sao lại thay thế mình ngã xuống?Nước mắt mặn chát, thấm ướt khuôn mặt tiền tuỵ bé nhỏ. Đôi mắt hiện lên nét thê lương, không có tiêu cực. Đôi môi hơi nứt nẻ thỉnh hoảng lẩm bẩm cái gì đó. Đột nhiên, Quế Chi đứng dậy, ngửa mặt lên trời gào lên như để giải toả những uất ức tích luỹ bao ngày qua.“Tại sao? Tại sao lại làm vậy vơi mình? Tại sao lại đẩy mình ra? Con nhỏ đó nhằm vào mình mà. Tại sao lại thay thế mình để nó đẩy xuống?... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”Tiếng hét của Quế Chi vang đến tận chân trời. Khi mặt trời vừa khuất sau chân trời, một hạt mưa rơi trên đôi má của nhỏ, hoà chung với nước mắt. Rồi một cơn mưa to đổ xuống. Cơn mưa này, âm u, rơi xuống như nước mắt của ông trời, ông muốn khóc cùng cô bé người ở đằng sau, không ai tiến lên. Sáu ngày nay, Quế Chi không chịu khóc ra, không chịu nói dù chỉ là một câu. Mọi người đã rất lo. Nay, thấy nhỏ đã chịu nói, dù là khóc nháo một trận nhưng họ đã thấy yên tâm phần nào. Có lẽ, sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Sau cơn mưa này, có thể tâm trạng nhỏ sẽ bình ổn lại, có thể nhỏ sẽ trở lại là cô bé năng động đáng yêu của mọi người nhanh thôi. Thể loại hắc bang, tình cảm, sủng, có chút ngượcBeta Tinh TinhCô - Một con phi ưng bí ẩn làm bao nhiêu người phải e sợ trong giới Hắc đạo. Kĩ thuật bắn súng, dịch dung, đua xe không là gì đối với côCô - Một người vẻ ngoài luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, trên mặt viết một chữ thât to “Đừng làm phiền tôi”. Nhưng sâu trong trái tim của cô lại là một người dịu dàng, chu - Một người con gái với một đoạn kí ức mơ hồ, từ năm ba tuổi đến năm chín tuổi, cô không nhớ một chút gì hết. Cô – Mang một nỗi đau không thể xoá mờ. Ba tuổi, cô cùng mami bị kẻ thù của papa bắt cóc. Trong kí ức trẻ thơ đó, cô luôn phải chứng kiến mami bị hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác leo lên người mà cô không thể làm gì. Không chỉ vậy, cô còn chứng kiến mami bị hành hạ đến chết đi sống lại. Cô - Hận, hận tất cả đàn ông mang hình săm chó sói ở cánh tay phải. Chỉ cần thấy tên nào, cô sẽ bắt về hành hạ đến khi tên đó chết thì - Một con quỷ trong giới Hắc đạo mà khi mọi người nghe đến tên đều sợ mất mật. Hắn - Một con báo ẩn mình trong chốn thương - Một con quỷ không có trái tim. Không, nói chính xác là trái tim của hắn đã bị cô bé năm đó đánh cắp rồi. Thứ hắn quan tâm duy nhất chính là người nhà của - Một người không gần nữ sắc. Bao nhiêu nữ nhân có dã tâm muốn leo lên giường hắn nhưng đều bị hắn lạnh lùng ném đi không thương tiếc. Mọi người đều nói hắn bị ra sao khi hai người này gặp nhau? Hai người, một người hận nam nhân, một người không gần nữ sắc. Một người thờ ơ, một người lạnh lùng. Một con phi ưng và một con báo. Hai người, ai mới có thể hoà tan đối phương? Chuyện của người khác mở đầu như thế nào thì tôi không biết. Nhưng…câu chuyện của tôi mở đầu bằng một câu chuyện tình yêu ngây thơ trong sáng nhưng cũng rất cảm ngày hè ở Hà Nội, thật là nóng, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Những chú ve kêu vang gọi nhau sau những tháng ngày ngủ đông. Dù oi bức như vậy nhưng trên đường phố lại không vắng chút nào. Trong một khu chung cư GoldSeason, phòng 208 xảy ra một sự việc…không biết nói hai cô bé khoảng chín tuổi. Một người đang ngồi đọc sách, một người thì không ngừng ôm tay người kia năn nỉ. Cô bé đang ngồi đọc sách là Nguyễn Diệu Anh. Sở thích lớn nhất của cô là đọc sách. Cô là người hiểu chuyện, trầm tĩnh vì ba mẹ nuôi cô là người mê ngành khảo cổ học, rất ít dành thời gian cho cô. Phải, cô bé chính là con nuôi của ông bà Nguyễn. Trong một lần đến Ai Cập để tìm hiểu về Kim Tự Tháp, tình cờ ông bà nhặt đươc cô. Lúc đó cô mới có ba tuổi. Lúc tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ. Bác sĩ bảo cô đã chứng kiến một việc gì đó quá sức chịu đựng của cô vì thế cô lựa chọn quên nó, không muốn nhớ một thứ gì. Mà ông bà cũng không có con nên đã nhận cô làm con cô bé đang ôm tay Diệu Anh làm nũng kia là Đặng Quế Chi. Nhỏ là con cưng của Tổng giám đốc khu trung tâm du lịch nổi tiếng và uy tín nhất, mẹ là hướng dẫn viên du lịch nên nhỏ cũng không gần cha mẹ mấy. Nhỏ với Diệu Anh là bạn từ lúc bốn tuổi, khi cô ấy mới chuyển về khu trung cư này. Dù đôi lúc Diệu Anh hơi vô tâm, chỉ chăm chú vào cuốn sách nhưng nhỏ biết Diệu Anh rất quý nhỏ. Lúc đầu nhỏ goi Diệu Anh là Anh Nhi, Diệu Anh cau mày phản đối. Nhưng nhỏ nhất quyết gọi như vậy nên Diệu Anh cũng thôi, không phản đối nữa mà gọi nhỏ là Chi Nhi. Chi nhi là một cô công chúa điển hình ở giới thượng lưu, tính tình nhõng nhẽo, trẻ con và hay khóc. Nhưng cô bé này không hề kiêu căng, vì cô bé này điển hình là ngươi gặp người thích, vật gặp vật yêu.“Anh Nhi, đi mà, đi cùng mình đi, dù sao cũng đang nghỉ hè mà” Quế Chi lắc lắc cánh tay Diệu Anh làm nũng.“Mình không đi, tháng sau ba mẹ nuôi về, mình muốn đợi họ” Diệu Anh trả lời nhưng mắt không dời khỏi cuốn sách trinh thám trước mặt.“Họ một tháng nữa mới về a, đi cùng mình đi mà, một tháng sau chúng ta về đón ba mẹ nuôi cũng được mà” Quế Chi tiếp tục năn nỉ“Nhưng chúng ta mới chín tuổi, đi xa mà không có người lớn đi cùng là không được, đợi ba mẹ cậu về chúng ta đi” Quế Chi tiếp tục nói. Nhỏ biết là Anh Nhi bắt đầu do dự rồi, nhỏ mà giở nốt chiêu cuối cùng thù Anh Nhi không thể không đồng ý đi với nhỏ a.“Nhỡ có việc gì thì sao, mình nhất quyết không đồng ý” Diệu Anh cứng rắn nói.“Mình biết mà, Anh Nhi không thương mình, Anh Nhi chán ghét mình rồi” Quế Chi mặt xụ xuống, buồn tủi như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. “Chi Nhi thật đáng thương mà, ba mẹ không ngó ngàng, Anh Nhi chán Chi Nhi, không thèm đi chơi với Chi Nhi…oaoaoaoa Chi Nhi bỏ nhà đi tìm tình thương đây” Quế Chi ôm mặt quay Anh thấy vậy, lắc đầu thở dài “Haizzz…không cần giả vờ nữa, mình đồng ý đi du lịch cùng cậu”Diệu Anh vừa dứt lời Quế Chi quay ra ôm chặt lấy Diệu Anh, khuôn mặt phúng phính trẻ con không lấy một giọt nước mắt nào “Anh Nhi là tốt nhất”“Được rồi, vậy chúng ta du lịch ở đâu?” Diệu Anh để cuốn sách trên bàn, quay sang nhìn Quế Chi.“Chúng ta đi Nha Trang, papa mình có khu resort ở đó, chúng ta đến đó thoải mái vui chơi” Quế Chi nói.“Khi nào chúng ta đi?” Diệu Anh hỏi“Hôm nay” Quế Chi cười tươi“Hôm nay? Vậy nếu hôm nay mình không đi thì cậu định đi một mình à?” Diệu Anh nhíu đôi mày thanh tú lại.“Không, mình sẽ không đi một mình, Anh Nhi vẫn đi cùng mình đấy thôi, mình đoán chắc là Anh Nhi sẽ đi với mình nên mình không có lo” Quế Chi cười để lộ ra cái răng khểnh, trông rất duyên.“Vậy đợi mình một chút, mình đi sắp hành lý” Diệu Anh nói rồi, nhảy xuống khỏi ghế sofa chạy về phòng mình sắp hành tiếng sau, hai cô bé, mỗi người một chiếc vali cỡ vừa kéo theo sau. Hai người mặc đồ phong cách giống y như nhau, đều mặc yếm bò đi giày thể thao. Nhưng Quế Chi lại diện bộ váy yếm, còn Diệu Anh thì là quần yếm dài đến mắt cá chân. Nhìn hai cô bé rất là cá tính. Ngồi ở phòng chờ ở sân bay, Diệu Anh lại lôi cuốn sách ra đọc. Cô bé có thể coi là mọt sách vì quanh năm ngày tháng, thú vui duy nhất của bé là đọc sách. Quế Chi ngồi bên cạnh cảm thấy chán, liền lôi laptop ra chơi. Đến khi hai người đã ngồi yên trên chiếc máy bay thì cả hai đều đeo tai nghe Mặt trờiKhu resort này rộng đến hàng trăm mét vuông, với 500 căn phòng với tiêu chuẩn sáu sao. Khu resort này có năm nhà hàng phục vụ ăn uống, sáu cái bể bơi cỡ lớn. Và điều quan trọng nhất là khu resort này ngay giáp biển nên rất thuận lợi cho những người muốn ra tắm Anh và Quế Chi đến được khu resort thì cũng đã gần tối. Đáng nhẽ là hai người đến đây từ trưa, nhưng Quế Chi lại muốn đi tham quan Nha Trang nên hai người mới đến muộn như thế này. Vì papa của Quế Chi là người chủ ở đây nên khi hai người mới đặt chân đến Nha Trang thì ông đã cho người đứng đợi ở đó. Vì hai người muốn đi tham quan một chút nên người đó phụ trách xách hành lý cho hai cô đặt chân vào đại sảnh của resort, Diệu Anh bị bất ngờ ôm lấy. Người ôm cô là một người đàn ông trung niên. Năm nay ông cũng đã ngoài bốn mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông, có thể nhận ra lúc trẻ ông đã đánh cắp không ít trái tim của những cô gái. Ông vừa ôm vừa cảm động khóc “Chi Nhi bảo bối, cuối cùng con cũng đến thăm cái resort tồi tàn của papa, lâu rồi không gặp bảo bối của papa, papa nhớ con quá à”Diệu Anh nhíu mày lại. Cô biết dáng người của cô với Quế Chi gần như giống nhau, mái tóc bây giờ buộc cũng giống nhau. Nhưng khuôn mặt hai người khác nhau mà, làm sao lại có người nhận nhầm được a. Nhìn sang Quế Chi đang nén cười bên cạnh, rồi nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô nhíu mày nói “Chú Đặng, cháu biết bác rất nhớ Chi Nhi nhưng không nên lần nào bác cũng nhận nhầm chứ”“Hả, Anh Nhi, sorry con, bác nhầm, bác cũng rất nhớ con quá à” ông Đặng không để ý đến cô bé đang khó chịu trong lòng ông, hôn lên mặt cô bé.“Chú mới gặp bọn con ba hôm trước” Diệu Anh không lưu tình nói“Ách…dù mới gặp nhưng một giờ không gặp hai con ta cảm thấy như một năm rồi” ông Đặng nói.“Hahahahahahaha…không thể chịu được a hahaha…” nhìn khuôn mặt của khó chịu nhưng vẫn cố nhịn của Diệu Anh, Quế Chi không nhịn nổi cười to.“Cười xong chưa?” Diệu Anh khó chịu nhìn Quế Chi xong quay sang người đàn ông đang ôm mình “bảo bối của bác bên kia”“Oaoaoaoaoa…Chi Nhi bảo bối, Anh Nhi bảo bối chán ghét papa, papa thật là đáng thương mà” ông Đặng ôm Quế Chi khóc dù…khuôn mặt ông không có một giọt nước mắt.“Thôi mà papa, Anh Nhi không thích người ta bôi nước bọt lên mặt mà, papa đừng buồn” Quế Chi vỗ vai an ủi ông Đăng, ánh mắt của nhỏ chú ý lên Diệu Anh đang cầm khăn lau đi nước mọt trên khuôn mặt đáng yêu của mình.“Oaoaoaoa…papa muốn thể hiện tình yêu của papa với Anh Nhi mà, tại sao Anh Nhi nỡ lòng nào…oaoaoaoa…”“Chú Đặng, chú ý hình tượng” khuôn mặt Diệu Anh đã bắt đầu xuất hiện hắc tuyến. Hai cha con bọn họ thật là…cô chịu không nổi nữa Diệu Anh nói vậy, ông Đặng mới chú ý đến bọn họ đang nói chuyện ở đại sảnh. Từ quản sự đến nhân viên, đến cả khách đều nhìn bọn họ. Bây giờ ông mới hiểu vì sao Anh Nhi lại khó chịu như vậy. Ông đứng thẳng dậy, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, nhã nhặn thường ngày nói “Khụ …bây giờ đã tối, mọi người đi ăn tối thôi” thấy mọi người đã giải tán xong ông quay sang phía Diệu Anh và Quế Chi nói “hành lý của hai con ta đã để trên phòng rồi, các con lên phòng đi, phòng của các con là 499”“Tại sao lại là 499, Chi Nhi thích số 500 hơn” Quế Chi nói“Chi Nhi bảo bổi, phòng 500 có người ở rồi, bảo bối thông cảm cho papa nha” ông Đặng nhìn Quế Chi xin lỗi. Ông biết tính con gái của mình, những thứ khác thì rất vô tư nhưng về phòng ở thì nó rất ưa khó tính. Nó mà thích phòng như thế nào thì nó sẽ cố gắng ở đó bằng được. Mọi khi, ông có thể chiều theo bảo bối nhưng lần này rất đặc biệt. Vị khách lần này…không thể động.“Chi Nhi, chúng ta đến đây để du lịch, không đến đây để chọn phòng” Diệu Anh nói“Nhưng…” Quế Chi đang định phản bác thì Diệu Anh cướp lời “nếu cậu muốn đến đây giành phòng thì mình về Hà Nội”. Nói rồi Diệu Anh quay người đi“Ấy, chúng ta đi du lịch” Quế Chi giữ tay Diệu Anh lại. Mãi mới lôi được cô đi, nhỏ không muốn cô về Hà Nội tiếp tục làm con mọt sách. Không tình nguyện quay sang ông Đặng, nhỏ giận dỗi nói “chìa khóa phòng bọn con đâu?”Ông Đặng nghe thấy vậy biết bảo bối của mình đã bỏ qua rồi nên quay sang sai bảo vệ đi lấy chìa khóa và đưa Diệu Anh và Quế Chi lên phòng.“À quên, mami đâu papa” Quế Chi định bước đi nhưng nhớ ra một nhân vật không bao giờ thiếu khi nhỏ xuất hiện nhưng hôm nay không thấy.“Mami của con sao, hình như là làm hướng dẫn viên du lịch cho vị khách ở phòng 500 rồi, chắc tối là về ấy mà” ông Đặng nói.“Bây giờ tối rồi pa” Quế Chi tốt bụng nhắc nhở“À chắc tý là về ấy mà, con lên phòng đi, mami con về, ta và mami sẽ lên phòng con” ông Đặng lau mồ hôi. Con gái ông thật là…Phòng 499“Mình mà gặp người ở phòng số 500, mình sẽ đánh cho hắn tơi tả. Dám cướp phòng của mình không nói, bây giờ còn chiếm luôn mami của mình” vừa vào đến phòng, Quế Chi nằm vật xuống chiếc giường đơn, miệng chu lên oán hận.“Có gì mà phải giận, papa cậu là chủ khách sạn, mami cậu là hướng dẫn viên du lịch, nhân vật họ không thể đắc tội thì họ phải lấy lòng thôi” Diệu Anh vừa treo quần áo vào móc vừa nói“Hừ, dù sao mình vẫn không nuốt trôi cục tức này, đồ nhà mình mà mình phải nhường người ta, thật tức chết mà” Quế Chi oán hận“Được rồi, thay vì cậu nằm đó oán thán thì dậy tắm rửa rồi cùng mình đi ăn, mình đói lắm rồi đó” Diệu Anh cầm một bộ quần áo vào trong phòng Chi thấy Diệu Anh đi vào phòng tắm khuôn mặt xụ xuống. Nhỏ ngồi dậy, đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo rồi vào phòng tắm kế bên phòng Diệu Anh vừa vào. Vì là một trong mười căn phòng hạng sang nên trong phòng đôi thường có hai phòng hai người tắm xong, cùng nhau đi ra khỏi phòng. Nhưng thật tình cờ, họ lại gặp vị khách phòng 500. Vị khách này…có vẻ hơi nhỏ, chàng trai này chỉ mới mười ba mười bốn tuổi. Mới có mười mấy tuôi nhưng cậu bé lại sở hữu một khuôn mặt rất là yêu nghiệt. Chắc là con của một vị đại gia nào đó.“Ê cái tên chết tiệt kia, tại vì ngươi mà bổn tiểu thư bị cướp mất căn phòng đó, bổn tiểu thư ghét ngươi” Quế Chi vừa nhìn thấy người ta đã mở miệng mắng người. Người con trai đó thấy cô bé dễ thương kia đột nhiên mở miệng mắng cậu. Cậu nhìn đông nhìn tây xem còn có ai không, xong cậu chỉ vào mình ý hỏi nhỏ mắng cậu à.“Đúng, bổn tiểu thư mắng ngươi, đồ đáng ghét” Quế Chi đôi mắt lộ ra sự giận dỗi“Ế, bổn thiếu gia chưa có gặp qua cô bé nha, anh biết anh rất đẹp trai nhưng…em quá nhỏ, bổn thiếu gia không có hứng thú với em” cậu bé đó khoanh tay, dựa vào tường nói.“Ha, nhìn lại mình đi, khuôn mặt của anh không đáng để bổn tiểu thư mê đắm a” Quế Chi nhếch môi nở một nụ cười.“Aiz…anh biết anh rất là tuấn tú, nhóc con không có nhan sắc như em nhìn thấy sẽ lại tự ti nên mới chê anh như vậy…” vừa nói cậu bé vừa từng bước từng bước tới gần Quế Chi, khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ lưu manh. Cậu cao ít nhất là môt mét sáu, so với đứa trẻ chín tuổi mới cao đến ngực cậu, cậu phải cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Quế Chi, nâng cằm Quế Chi lên “…nhưng anh đây không chê con gái đâu, nên anh miễn cưỡng làm bạn trai của em vậy”“bốp” Quế Chi không lưu tình đánh bốp vào cánh tay đang nâng cằm nhỏ, khuôn mặt không có nữa điểm thay đổi“anh miễn cưỡng nhận là bạn trai tôi, phi, tôi nhổ vào, hừ…”“Không cần xấu hổ với anh đâu bé cưng” cậu bé cúi mặt xuống gần với mặt của Quế Chi. Thấy khuôn mặt càng ngày càng gần, Quế Chi không lưu tình nhấc chân giẫm vào chân của cậu bé. Chân bị giẫm đau, khuôn mặt cậu nhăn lại, ôm chân nhảy. Nhìn biểu hiện của cậu biết là cái giẫm đó Quế Chi dung sức mạnh đến cỡ nào.“Kiệt làm gì mà lâu vậy?” một người con trai khác từ trong phòng 500 bước ra. Người con trai này tầm mười lăm mười sáu tuổi. Khuôn mặt so với cậu bé kia có vài nét giống nhau. Nhưng khuôn mặt của Kiệt luôn hiện hữu một nụ cười không dổi còn chàng trai kia không hề có nụ cười đó, khuôn mặt hắn lạnh lùng thờ ơ. Hắn cao một mét bảy, dáng người cao ráo, thân hình chuẩn. Bảo Kiệt nhìn thấy anh trai mình ra, cười trêu “có hai cô gái là fan hâm mộ em, em bận tiếp họ nên mới lâu vậy, anh đừng có mặt lạnh như vậy, em sợ đó”“Chúng tôi không phải là fan, với lại từ vừa nãy là bạn tôi nói chuyện, tôi không có nhìn anh” Diệu Anh từ lúc ra khỏi phòng đến giờ vẫn chăm chú vào cuốn sách, không chú ý đến hai cái người đang cãi nhau kia. Tự dưng bây giờ lại bị lôi vào. Đúng là đi với Chi Nhi thì không cho giây nào yên thấy chất giọng lạnh nhạt nhưng cũng rất non nớt của một cô bé, Bảo Khánh mới nhìn đến cô bé đang đọc sách kia. Nhìn cô bé đó, hắn cảm thấy cô bé này có nét gì đó rất là quen. Hình ảnh này hắn từng gặp ở đâu thì phải.“Đừng có nhìn chăm chú một người như vậy, như thế là rất mất lịch sự đó, Anh Nhi của tôi không phải vật triển lãn mà nhìn cậu ý chằm chằm như vậy” Quế Chi thấy Bảo Khánh nhìn chằm chằm bảo bối của mình, đứng che đi tầm mắt của Bảo Khánh nói.“Các em là con nhà ai?” Bảo Khánh nhíu mày nhìn Quế Chi và Diệu Anh“Chúng tôi…” Quế Chi đang định nói chúng tôi là con nhà ai các anh không cần biết’ thì một bóng dáng nhanh như gió chạy ôm lấy Diệu Anh. Ôm đột ngột thì đã đành, người này nói một câu làm cho Diệu Anh có cảm giác muốn giết người“Chi Nhi bảo bảo, mami nhớ con quá à. Bảo bảo vô tâm này, lâu vậy mà không thăm mami, mami sắp chết vì nhớ con rồi” Người phụ nữ ôm Diệu Anh này khoảng tầm hơn ba mươi lăm tuổi. Nhìn bà là một điển hình của hình mẫu Loli. Ôm chán, bà mới thả Diệu Anh ra, khi nhìn thấy cô, bà phát biểu một câu làm cho Diệu Anh tức đến hộc máu “Ách, cô ôm bảo bảo mà, vì sao bảo bảo lại biến thành con vậy, Anh Nhi”“Đây là lần thứ chín nghìn chín trăm chín chín con nhắc cô, con không phải Chi Nhi, đừng nhầm lẫn con với cậu ấy, Chi Nhi bảo bảo của cô bên kia. Bây giờ cô có thể thả con ra, nát sách con rồi” Diệu Anh lạnh nhạt nói“Oaoaoaoaoaoaoa…Chi Nhi bảo bảo, sao lần nào Anh Nhi cũng đều bắt nạt mami vậy, mami thật khổ tâm mà oaoaoaoaoa…” buông Diệu Anh ra, bà Đặng chạy sang ôm lấy đứa con gái rượu, gục mặt vào vai nhỏ oaoa khóc.“Chuyện thường mà mami, hôm nay papa cũng bị cậu ý cấp cho cái bộ mặt thối không thể nào mà chịu được đó a. Mami thừa biết là cậu ý không muốn ai đó đột ngột ôm mình mà” Quế Chi vừa vỗ vỗ lưng bà Đặng, vừa nhìn về phía cô bé đang nhìn lại mình từ trên xuống dưới. Không nhịn được nhỏ lên tiếng hỏi “Anh Nhi, sao vậy?”“Mình với cậu hôm nay mặc không giống nhau a, sao họ có thể nhận nhầm được?” khuôn mặt Diệu Anh bây giờ…ngây thơ không thể tả. Quế Anh và bà Đặng thấy vậy ôm bụng cười“Ahahahahaha…cô cuối cùng cũng làm cho Anh Nhi bảo bối thay đổi nét mặt a…ahahahaha”“Ahahahahaha…Chi Nhi bái phục pama nha, làm cho bảo bối của con thay đổi nét mặt ngàn năm đó…ahahahaha”Thấy hai người không có dấu hiệu dừng lại, Diệu Anh đỏ mặt quay đi, khi quay đi không quên liếc hai khuôn mặt đang trì độn của Bảo Khánh và Bảo Kiệt. Mẹ con bà Đặng thấy Diệu Anh quay mặt đi thì vột đuổi theo, khi quay đi, Quế Chi không quên làm mặt quỷ với Bảo Kiệt rồi chạy theo Diệu Anh. Khi ba người đã đi khuất, Bảo Kiệt dựa vào tường nhìn Bảo Khánh trêu “anh hai à, anh say nắng người nào mà thẫn thờ nhìn theo hướng đó vậy”“Vào tắm rửa đi rồi còn đi ăn” Bảo Khánh lạnh nhạt nói rồi quay người bước vào người không biết, vòng quay định mệnh của họ đã bắt đầu khởi động. Liệu họ có được hạnh phúc???? Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Tags truyện bách hợp tổng tài Cùng thân phận, cùng địa vị nhưng lại không có quá nhiều điểm giống nhau thì làm sao có thể yêu nhau. Tựa hồ như hai người họ đều có những khúc mắc trong lòng nên không thể nào đón nhận tình yêu từ người khác, vậy mà khi họ gặp nhau lại không kiềm chế được mà trao trái tim cho đối phương, một cách tự nguyện. Trong giới hắc đạo người ta luôn sợ hãi một con phi ưng bí ẩn, con phi ưng này lại là nữ nhân khiến người ta e dè về sự ghê gớm của cô. Kỹ thuật bắn súng, thuật dịch dung trong giới này kiếm đâu ra người có thể so sánh với cô. Bản thân cô luôn ghét những nam nhân có hình xăm chó sói ở cánh tay phải, bởi kí ức của cô gắn liền với những nỗi đau liên quan đến nó. Từng rơi vào tay của kẻ thù, cô chứng kiến cảnh mẹ mình bị bao người đàn ông cưỡng hiếp. Cô trở nên đáng sợ như hôm nay chính là vì kí ức kia, nhưng không ai biết được là tận sâu trong con người cô lại tồn tại một thứ tình cảm rất dịu dàng, rất nữ tính. Cũng giống như cô, trong giới hắc đạo hắn là một con báo mà người khác sợ hãi. Hắn xưa nay không gần nữ sắc, bởi lẽ tình cảm của hắn đã in dấu hình ảnh của cô bé năm xưa. Hai người họ gặp nhau, như một mảnh ghép hoàn hảo nhưng là một người ghét nam nhân, một người không gần nữ sắc, tình yêu có thể nảy sinh sao? Đoạn kí ức mà cô mất đi khi còn nhỏ có hình ảnh của hắn, cô bé đánh cắp trái tim hắn lại chứa bóng dáng của cô. Điều gì đã từng xảy ra? Mời các bạn cùng theo dõi. Danh sách chương Chương 1 Tĩnh lặng Chương 2 Oan gia ngõ hẹp Chương 3 Buổi picnic chia li Chương 4 Tại sao lại bỏ mình? Chương 5 Bắt đầu một cuộc sống mới Chương 6 Mười hai năm sau Chương 7 Rốt cuộc ký ức sáu năm tôi mất tích là gì? – Gặp lại Chương 8 Đừng bỏ Anh Nhi – Anh Nhi, là cậu sao? Chương 9 Xin chào, mình là Quế Chi… Chương 10 Vì sao lại tránh tôi? Chương 11 Làm bạn Chương 12 Em đi du lịch chứ không phải đi giết địch!!! Chương 13 Nơi khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc 1 Vùng biển quen thuộc Chương 14 Nơi khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc 2 Gặp nạn – kí ức trở lại Chương 15 Nơi khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc 3 Mình không xứng Chương 16 Trốn không được, tránh không thoát Chương 17 Hạ thuốc Chương 18 Quế Chi, mình nên làm gì với cậu đây? Chương 19 Nhà hàng “A và C – BF” Chương 20 Bị thương Chương 21 Động thai Chương 22 Anh Nhi, cầu xin cậu, mau tỉnh lại đi Chương 23 Bảo Khánh – Thủ lỉnh Chương 24 Lại trốn Chương 25 Bức tranh kỉ niệm Chương 26 Cuốn nhật kí của mẹ Chương 27 Bức thư uy hiếp – Bị tóm Chương 28 Tôi không muốn mất gia đình lần hai Chương 29 Lang Chương 30 Ông gọi đó là tình yêu sao? Chương 31 Lần này con đã cứu được mẹ – Gia đình đoàn tụ Chương 32 Eric Chương 33 Cuộc chiến ở phòng bệnh VIP 1 Chương 34 Mẹ con tâm sự Chương 35 Viên đạn bắn trượt Chương 36 Em muốn làm chỗ dựa cho Trâm Anh Chương 37 Chương 38 Máy ghi âm Chương 39 Có thêm manh mối Chương 40 Tiểu tam đẻ ra tiểu tam Chương 41 Xuất viện Chương 42 Diệu Anh của mẹ Chương 43 Tin dữ Chương 44 Kế hoạch dụ kẻ sau màn Chương 45 Takahaji Kiyoko Chương 46 Thăm người quen Chương 47 Cái Miệng Làm Hại Cái Thân. Chương 48 Kẻ Đứng Sau Màn Chương 49 Chuyện Xưa – Đại Kêt Cục Tổng hợp Chương Truyện Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo “update 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐

bảo bối sát thủ của tổng giám đốc bá đạo