Đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. (Techz.vn) Khán giả ngưỡng mộ với cuộc sống hôn nhân viên mãn của Hồ Ngọc Hà và Kim Lý. Kết quả bóng đá 20/10: Đoàn Văn Hậu tỏa sáng; MU thách thức Chelsea Tin xe 19/10: Địch thủ của Mitsubishi Xpander trình làng, giá từ 493 triệu Tin xe 19/ Hoa hậu Lê Nguyễn Bảo Ngọc được sinh ra và lớn lên trong gia đình có đầy đủ sự yêu thương của đấng sinh thành.Cô thừa hưởng nhiều đức tính tốt đẹp từ mẹ cùng với nền tảng giáo dục tốt giúp nàng hậu trở thành một cô gái có cá tính, độc lập và thông minh. Đánh giá: 8.0/10 từ 47 lượt. Cùng đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc Hoa hậu Liên lục địa Bảo Ngọc một lần nữa chứng minh bản thân chính là người đẹp có cá tính mạnh mẽ khi chẳng ngại nhắn gửi đến ai đã và đang nghi ngờ khả năng của cô: "Tôi nói được làm được chứ không nói khoác. Hết 0ug9i. “Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt.“Rõ!” Cô gái cao gầy đứng thẳng người, nét mặt bình tĩnh.“Không có chuyện gì thì về đi, nhớ sắp xếp báo cáo đàng hoàng.” Sĩ quan có phần luyến tiếc cô lính đặc công xuất sắc này. Tuy cô không đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào nhưng lại thuộc nhóm toàn năng, có điều bao nhiêu năm nay chưa từng xin nghỉ phép lấy một lần, có thể nói là không đặt chân ra khỏi doanh trại nửa bước. Lần này đột nhiên đề xuất yêu cầu chuyển ngành, còn xác định thành phố công tác nữa, làm ông trở tay không kịp.“Rõ!” Lâm Phàm thực hiện nghi thức chào tiêu chuẩn, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng.“Lâm Phàm, có thể nói cho tôi biết lý do không?” Sĩ quan thật sự không dằn lòng được, mở miệng hỏi Phàm lại làm một cú xoay người đúng chuẩn, “Báo cáo thủ trưởng, bà ngoại tôi báo mộng cho tôi, muốn tôi thay bà về quê của bà!”Mặt sĩ quan đen thui, miệng co giật, bó tay nửa ngày đành xua tay ra hiệu cho cô đi huấn luyện rộng thênh thang, Lâm Phàm cõng ba lô hành lý to đùng đứng một bên vẫy tay với đám con gái trên sân.“Phàm tử! Cậu định đi bây giờ sao?” Một cô gái da đen đáng yêu lưu luyến hỏi.“Phàm tử, cậu định mặc vậy mà đi?” Một nữ đặc công khác dáng dấp xinh đẹp khinh khỉnh nhìn cách ăn mặc của Lâm Phàm. Áo thun ba lỗ màu đen bó sát người, quần sooc jean rách te tua cùng giày lính màu đen.“Sao hả? Khó nhìn lắm à?” Lâm Phàm hiền như cục đất nhìn lại mình. Tuy mấy năm trời không nghỉ phép, nhưng lúc nhận nhiệm vụ đặc biệt cũng rời doanh trại, con gái bên ngoài hình như cũng ăn mặc thế này.“Chậc chậc! Đứng đây chờ tớ!” Cô gái xinh đẹp chạy như bay vào phòng ngủ, động tác mạnh mẽ vượt qua một đống chướng ngại vật.“Phàm tử, đừng quên viết thư cho bọn tớ đấy!” Các đồng đội đều tỏ vẻ bịn rịn không rời trước việc Lâm Phàm rời đi. Bọn họ luôn cho rằng cả đời này Lâm Phàm đều ở trong đội đặc công.“Ừ! Nhất định tớ sẽ viết thư cho các cậu!” Lâm Phàm trịnh trọng cam đoan, hốc mắt cũng đỏ cả mọi người đều không nhịn được dời mắt đi, giả đò như bị hạt cát bay vào mắt, mạnh tay chùi đi hơi nước đáng ngờ. Sân huấn luyện thoáng đãng nhất thời lặng thinh.“Phàm tử, không phải cậu gấp gáp đi lấy chồng đấy chứ?” Một nữ chiến sĩ thấy mắt mọi người đều đỏ hoe, bắt đầu trêu Lâm Phàm, thử xua đi không khí buồn bã.“Ha ha, tương lai tớ chờ gả cho con cậu đấy!”“Đến rồi đến rồi!” Nữ chiến sĩ xinh đẹp cuối cùng cũng quay lại, “Ôi mẹ ơi, rặt một lũ mắt thỏ thế này! Không có tiền đồ gì cả! Phàm tử là đi tới cuộc sống mới! Đi chiến trường mới! Nhìn các cậu xem! Phàm tử đừng để ý bọn nó, mấy bộ đồ này cậu cầm theo, ra ngoài đừng ăn mặc lôi thôi thế này! Đàn ông tốt bị hù chạy hết cho coi!”Lâm Phàm hơi bối rối, nhận lấy mấy bộ đồ thật đẹp.“Trân Hương à! Mấy bộ này cậu mới mua, chắc mắc lắm hả? Tớ không thể lấy được.”“Cầm quần áo lăn mau! Bà đây có tiền!” Trân Hương túm quần áo nhét bừa vào ba lô trên lưng cô sau đó đẩy cô đi, xe quân sự ngoài cửa không chờ Phàm bị đẩy đi mấy bước, ngoảnh đầu lại muốn nói rồi thôi, cuối cùng mím môi sải bước đi ra cổng.“Nè Trân Hương, cậu cũng biến thành con thỏ rồi!” Cô nàng da đen dụi dụi mắt mình, chỉ vào mắt Trân Hương nói.“Gió thổi mắt tớ! Gió thổi một lúc là chảy nước!” Trân Hương bướng bỉnh cãi lại, đưa mắt tiễn Lâm Phàm lên xe, xoay người tiếp tục huấn xe lửa nhộn nhịp, Lâm Phàm cõng ba lô hành lý to gần bằng mình mờ mịt đứng giữa biển thở dài, túm chặt dây đeo trên vai tìm một chỗ thoáng đãng đứng chờ tuyến xe, ánh mắt sắc bén luôn quan sát đoàn người đến đến đi đi, mỗi người đều có đích đến của nhiều người làm thuê cũng cõng bao hành lý lớn trên lưng như cô, kẻ ngồi người đứng. Một số người tụm năm tụm ba lại cười cười nói nói, tuy ăn bận mộc mạc, ngón tay đen đúa thô ráp vì lao động cực nhọc kẹp thuốc lá rẻ tiền nhưng khuôn mặt vẫn tràn trề hạnh phúc. Một số phụ nữ bồng bế con thơ, đút nó ăn mì sợi cùng vài món ăn đơn giản. Một nhóm người quần áo cũ mèm nhưng sạch sẽ, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất chờ. Không khí có chút xám xịt, cũng có những bạn nam nữ thời thượng, xách giỏ xách đẹp cúi đầu nghịch điện thoại. Còn có mấy tên trộm vặt lấm la lấm lét thừa dịp hành khách nghỉ ngơi thò tay vào túi người ta trộm gì đó. Hả? Móc túi?“Mẹ kiếp! Ăn cắp đừng chạy!” Tiếng thét kinh hồn này không phải Lâm Phàm mà là ông chú bị trộm. Chỉ thấy ông chú hằm hè đuổi theo tên trộm, kết quả gã kia móc ra một con dao, mặt ông chú lập tức hiền lành lại, đứng cách tên trộm mấy bước nhìn ví tiền của mình tiếc rẻ, lại liếc con dao trong tay gã, đầu óc đấu tranh kịch con chung quanh vừa thấy hung khí, không ít cô gái không kềm chế được hét lên, không người nào dám tiến lên phía nhiên, tay cầm dao của tên trộm bị một cánh tay mảnh mai bẻ ngoặt ra sau. Tên trộm bị đau lỏng con dao trong tay, rớt xuống đất nghe “keng” một tiếng. Lâm Phàm tàn nhẫn tặng cho một đá nữa, cái chân thon dài cân đối giơ thẳng lên không, tên trộm bị một đá đó bay lên trời rớt thẳng xuống màn hình tinh thể lỏng trên cây cột nhà giữa đại sảnh chờ xe, nửa ngày không cục cựa. Tất cả mọi người ở hiện trường nháy mắt lặng như Phàm xoay xoay cổ chân, sải đôi chân dài đi đến cạnh tên trộm, nhặt ví tiền lên đưa cho ông chú đã đờ đẫn.“Bác à, ví của bác.”“Hả? Ồ! Cám ơn bà chị!” Ông chú giật mình phản ứng lại, vội vàng cầm ví, cảm ơn Lâm Lâm Phàm đen thui. Bà chị? Cô mới 24 mà ông chú này bèo lắm cũng 42 rồi, kêu cô bà chị?“Bác báo cảnh sát đi, tôi phải lên xe rồi.” Loa phát thanh đã thông báo đến số chuyến tàu của cô, cô chỉ vào tên trộm nằm trên đất nói với ông chú.“Ầy! Vâng vâng! Cô đi đi!” Ông chú đáp theo phản Phàm cười nhạt, đi tới khu soát vé.“Này! Bà chị! Để lại số điện thoại đi!” Ông chú gào lên sau Phàm tối tăm mặt mày, không quay đầu lại, kêu ai bà chị!Sau mấy giờ ngồi tàu, cuối cùng Lâm Phàm cũng về tới quê nhà nơi cô sống từ nhỏ, đứng ở ngã tư nhìn người qua lại mà có cảm giác như đã qua mấy đời. Móc cái chìa khóa cũ rích từ góc sâu nhất trong ba lô, ngón tay cái vuốt ve nhè nhẹ. Cuối cùng quyết định gọi xe, cô rời khỏi đây quá lâu đến nỗi đã quên mất đi về nhà thế nào rồi.“Cô đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.“Đi khu XX đường XX.”“Được ạ! Có điều chỗ đó bây giờ giải tỏa hết rồi, chỉ còn sót vài căn nhà cũ không có ai ở thôi. Cô tới đó tìm người à?” Có vẻ như tài xế là người nhiều chuyện.“Về nhà.”Tài xế có cảm giác cô gái trên xe tâm tình không tốt, không muốn tán dóc, biết điều trề môi chuyên tâm lái nắng xuyên qua tán lá sặc sỡ rọi vào cửa sổ xe, Lâm Phàm nhìn ra ngoài, có chút thất từng tự hỏi mình, bà ngoại mất rồi cô có phải là trẻ mồ côi hay không. Song cô biết, về tinh thần thì phải, thực tế hoàn toàn không phải. Bởi vì ba mẹ cô còn khỏe mạnh, sau khi cô ra đời không lâu thì ba mẹ li dị, mạnh ai nấy đi con đường công danh của mình. Từng một lần muốn cho cô làm con nuôi. Là bà ngoại tuổi già sức yếu nhẫn nhục nuốt nước mắt đem cô về căn nhà đơn sơ, lấy sữa bột rẻ tiền nhất cùng nước cơm đút cho cô từng chút một, nuôi cô nhớ năm cô sáu tuổi, bà ngoại hiền hậu nói, “Phàm Phàm, bà ngoại dẫn con qua nhà cô chơi, con gom đồ chơi của con lại đi.”Cô gật đầu hiểu chuyện, tự sắp xếp túi nhỏ của mình, sau đó cùng bà ngoại ngồi xe ba bánh chạy điện đi tới nơi gọi là nhà cô.“Bà ngoại, đây đâu phải đường tới nhà cô, bà không cần con nữa sao.” Cô nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng. Rất nhiều người nói với cô, cô phải ngoan. Nếu không ngoan bà ngoại sẽ không cần cô nữa. Cũng có rất nhiều người nói, cô sẽ bị cho đi vì bà ngoại lớn tuổi quá rồi, không thể nuôi cô khôn nhiên, lúc bà ngoại nghe thấy giọng nói non nớt sợ hãi của cô thì nước mắt lưng tròng.“Bà ngoại, bà đừng bỏ con. Con sẽ nấu cơm, giặt đồ giúp bà. Sau này con sẽ ngoan ngoãn học bài, lớn lên kiếm tiền nuôi bà, bà đừng bỏ con.” Tuy rằng nhỏ dại, vừa thấy bà ngoại khóc là cô biết hết hy vọng, hoảng hốt ôm chân bà ngoại khóc ngoại khóc không thành tiếng, nửa ngày gật đầu dứt khoát “Bà ngoại không bỏ con, chỉ dẫn con tới nhà một cô họ khác chơi mấy ngày lại về, được không?”Cô bán tín bán nghi túm chặt ống quần bà ngoại khóc nơi, cô gặp người gọi là cô họ. Rất nhiều năm về sau cô mới biết, lúc đó người nọ có ý định nhận nuôi cô. Nếu khi ấy cô không phát hiện ngay, ôm bà ngoại nói mấy câu khiến bà ngoại thay đổi ý định, cô đã thành con nuôi người kia này bà ngoại nói với cô, bà lớn tuổi quá rồi, sợ không chờ đến lúc cô trưởng thành nên mới tìm một nhà tốt bụng, hi vọng cô được sống tốt tuổi, lần đầu tiên cô gặp ba mình. Cao to vạm vỡ, nhưng nhìn có vẻ rất hung dữ. Cô trốn sau lưng bà ngoại, sợ hãi nhìn ông ta.“Mẹ, tôi vẫn kêu bà một tiếng mẹ. Nếu Lam Lam trở về nói muốn dẫn Lâm Phàm theo, kiểu gì mẹ cũng không được đồng ý. Phải đưa cho tôi hai trăm ngàn! Bằng không cô ta đừng hòng đòi được đứa con này!” Ba uống say, ở nhà bà ngoại nói xằng nói bậy, loại điều kiện quái đản như vậy cô nghĩ không ra, bao nhiêu kẻ vất hết mặt mũi mới nói ra tuổi, cuối cùng cô cũng gặp được mẹ. Rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng người cao gầy, còn có đôi mắt to tròn biết nói nữa. Cô đứng trước mặt mẹ, chần chừ không biết có nên mở miệng gọi “mẹ” hay không. Bởi vì, từng có người gạt cô, nói với cô “mẹ là mẹ con đây, kêu mẹ đi”. Cô nghe xong rất mừng rỡ, gọi mẹ, cứ bám riết lấy cô cùng người kia chịu hết nổi nói với ngu, sao tao là mẹ mày được, tao mới mười tám tuổi.“Mẹ, con kết hôn rồi.” Bà ta nói với bà ngoại, chỉ liếc con gái mình sơ sơ rồi thôi.“Ừ, kết hôn rồi thì tốt, khi nào con dẫn Phàm Phàm đi theo?” Bà ngoại vẫn thiên vị con gái mình, không có nói cho con biết ba Phàm Phàm uống say nói bậy cái gì.“Mẹ… anh ấy không biết con có con gái… con không dám cho anh ấy biết, hay là mẹ cứ giúp con nuôi Phàm Phàm đi.” Bà ta nói vẻ khó ngoại thừ người nửa ngày mới nói, “Được… được… con đi đi, chờ sau có dịp lại nói với nó.”Mấy năm sau, cô gặp cả ba lẫn mẹ tổng cộng không tới 10 lần, bọn họ cũng chưa hề đưa bà ngoại tiền nuôi cô lấy một đồng. Bà ngoại từng phải vác khuôn mặt già nua đi hỏi vay tiền bà con họ hàng cho cô đóng học phí. Có người nói, “Ối trời, không phải con gái bà với ba Lâm Phàm rất nhiều tiền sao? Sao còn muốn bà mượn tiền đóng học phí?”“À à, chúng bận, bận quá, không có thời gian về, tôi cũng không hỏi chúng.” Bà ngoại còng lưng đi theo người ta cười hà hà.“Bà ngoại! Sau này con nhất định kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua cho bà một căn nhà thật lớn! Cho bà ăn món ngon nhất! Mặc đẹp nhất!” Cô đỡ bà ngoại về nhà, đi trên đường thề son sắt với bà ngoại.“Ha ha, đợi Phàm Phàm lớn là bà ngoại được hưởng phước rồi!” Bà ngoại bước đi, chân lớn chân nhỏ dựa vào nhau đi về căn nhà đơn sơ. Có điều bà không chờ được đến ngày hưởng phước. Ngôn Tình Nguồn 293,391 Hoàn Thành 170000 07/07/2013 Đánh giá từ 30 lượt Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu trên website đọc truyện online. “Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt. Giới thiệuBạn đang đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu trên trang thư viện eBook Đào Tiểu Vũ eBook.“Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước với truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương của Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của các bạn đón đọc Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm cùng tác giả Xem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất thángĐiều hướng bài viết Cùng đọc truyện Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi của tác giả Phạm Thu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi được viết bởi tác giả Phạm Thu, truyện thuộc thể loại ngôn tình hay, tính tiết hấp dẫn, mới với truyện, bạn sẽ trải qua được rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Thương thay bà cháu Lâm Phàm, dù có cuộc sống nghèo khổ khó khăn nhưng tinh thuần luôn tươi vui và chất câu chuyện sẽ dần hiện ra trong từng chương truyện, mời các bạn đón xem. Năm Lâm Phàm vừa mới trưởng thành, bà ngoại cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, qua lúc lâm chung bà kéo tay Lâm Phàm không nỡ buông “Phàm Phàm à, bà ngoại không theo con được nữa rồi, đừng hận mẹ con, nó cũng rất đáng Sau khi bà đi nếu con muốn tiếp tục học đại học thì bán căn nhà này đi, đủ học phí cho con có thể theo chân chị họ con đi bộ đội, chỉ sợ con chịu khổ không nổi.” Khuya hôm đó, bà ngoại đặc biệt có tinh thần, nói rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt, sau đó lại hồi ức đoạn thời gian Lâm Phàm từ một đứa bé dần dần trưởng thành đến mười tám đến lần đầu tiên Lâm Phàm có kinh, lần đầu tiên bà ngoại dẫn cô đi tiệm bán đồ lót mua đồ, bà không nhịn được bật cười. Lâm Phàm ngồi bên cạnh không ngừng chảy nước mắt, cô biết, đây là hồi quang phản nhiên, trời vừa sáng thì bà ngoại cũng từ từ nhắm mắt, vĩnh viễn ngủ tang lễ, ba mẹ cô lần đầu tiên đồng thời xuất hiện trước mặt lạnh lùng nhìn hai người họ biểu diễn khoa trương, nhất là mẹ cô, khóc đến nghẹn ngào, chỉ cảm thấy mờ thật sự quan tâm, vì sao mấy chục năm nay không nghe không hỏi, lúc bản thân lái xe hơi cao cấp, ăn ở nhà hàng năm sao, ngủ trên giường êm nệm ấm có từng nghĩ tới mấy năm nay mẹ già cùng con gái thơ dại đang đẩy xe ba bánh, ăn món ăn rẻ tiền nhất, ngủ trên ván gỗ cứng ngắc, đắp tấm chăn rách nát nặng trịch mà không đủ ấm hay không?“Bà ngoại, con không muốn học đại học, vì con không muốn bán nhà của sợ bà về tìm không thấy con. Con theo chị họ đi bộ đội.” Trước mộ bà, cô quyết định dứt khoát, sắp xếp hành lí đơn giản xong đóng lại cánh cửa mang đầy hồi ức, kiên quyết theo chị họ đi nhập ngũ.“Cô gái à, ngừng ở đây hả?” Tiếng tài xế ngắt đứt hồi ức của Lâm Phàm xuất thần đăm đăm nhìn khung cảnh xa lạ lại có gì đó quen thuộc, ừ một tiếng móc tiền trong ví ra đưa cho tài xế rồi xuống trên con phố sầm uất mà xa lạ, cuối cùng cô cũng tìm thấy căn nhà đơn sơ quen với lúc cô bỏ đi càng đổ nát từ xa nhìn căn nhà nhỏ, thấp thoáng như trở lại dĩ vãng, phía trước cửa nhà từng có một cái vòi ngoại già nua ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ cẩn thận nhặt những lá rau bị thứ rau đó đều do họ chờ đến lúc chợ tan hàng đi nhặt về, không tốn lúc ấy còn nhỏ dại, theo bà đi nhặt rau, chỉ là thi thoảng sẽ bị mấy con chuồn chuồn lướt qua hấp dẫn, ném rau đi bắt chuồn có khi vào dịp tết, bà ngoại ngồi bên ao nước ɢɨết cá đánh vẩy, cô đứng bên cầm dao nhỏ bắt chước tiến hành giải phẫu đối với mấy con ếch bắt Phàm ngửa đầu chớp chớp đôi mắt cay xè, cứng rắn nuốt xuống cổ họng, hít sâu một về phía căn nhà cái chìa khóa cũ kỹ ra, mở khóa cánh cửa bám đầy Cửa gỗ nhiều năm không sửa chữa phát ra tiếng động chói tai, nấm mốc bụi bặm tạt vào phòng tối mịt còn giữ nguyên dạng lúc cô ra đi, cô bước vào phòng mở toang tất cả cửa sổ, cửa kính dễ vỡ lung lay như sắp sụp xuống. Ánh nắng lâu ngày không gặp tràn ngập căn phòng kín mít, trong ánh nắng mắt thường có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ lơ Phàm buông ba lô, lấy di ảnh bà ngoại treo trong phòng khách xuống, móc khăn tay ra tỉ mẩn lau chùi.“Bà ngoại, con dẫn bà về nhà.” Rốt cuộc cũng không nhịn được nghẹn ngào nức nở thành tiếng, từng giọt nước mắt to tròn lăn trên tấm ảnh trắng đen, dường như trong ảnh bà ngoại cũng đang đến khi cái khăn trắng tinh biến đen thui, di ảnh của bà ngoại mới được lau sạch, cô trân trọng đặt vào ba lô, cả bài vị trên bàn cũng cất vô cô nói với thủ trưởng là mơ thấy bà ngoại nói rất nhớ quê nhà, hi vọng cùng cô trở về đó mơ, bà ngoại ngồi trên ghế dựa trong nhà giống hệt lúc còn sống, vá mớ quần áo cũ nát, mà cô xuất hiện trong hình hài trẻ con, đang ngồi bên cửa sổ làm bài tỉnh lại gối đầu ướt một mảng, lặng lẽ thật lâu cuối cùng đưa ra quyết định tòng quân hoàn toàn chẳng vì lý do vĩ đại gì hết, chỉ muốn đi đến một nơi khép kín, có thể không cần tiếp xúc với những người đạo đức giả ngoại mất rồi cô không biết nên kiên trì tiếp như thế luyện bận rộn trong quân đội khiến cô không có bao nhiêu thời gian mà đau gian dần dần cũng chữa trị hết mọi thứ, cô sẽ không tuyệt vọng như thế nữa. Bởi vì cô nỗ lực đánh cuộc, cộng thêm năng lực thiên phú của bản thân, sau khi đợt nghĩa vụ chấm dứt cô không ra qua hàng loạt cuộc khảo hạch chọn lựa chồng chất, cô vào đội nữ đặc công của quân gian trong bộ đội, cô tự học lấy được tấm bằng đại học chính Trân Hương từng hỏi cô sao phải liều mạng như vậy, cô đáp, học đại học trong bộ đội không phải bỏ tiền mình ra, vì sao không thận thu dọn đồ đạc lúc còn sống bà ngoại thích nhất, cô nhớ bà từng nói cho cô của bà ở thành phố XX, những năm kháng chiến chống Nhật bà theo người nhà chạy nạn đến đây, sau đó quen biết ông tay cô là một cái chuông cổ nhỏ dài cỡ một cánh tay nghe nói là năm đó ông ngoại tặng cho bà, bà vẫn luôn xem nó là bảo nay chủ nhân nó đã mất đi, chỉ còn dấu tích đầy tang thương do thời gian để răng, ôm cái chuông cổ ra khỏi tất cả cửa nẻo lại như cũ, một thân một mình giống hệt sáu năm về trước lẻ loi đi trên con đường xa xăm.“Cháu là Phàm Phàm?” Một bà cụ cao tuổi chống gậy nheo đôi mắt đầy nếp nhăn hỏi, có vẻ không chắc chắn.“Dạ, bà Phương.” Lâm Phàm nhớ bà là hàng xóm đã nhiều năm, quan hệ với bà ngoại không tệ.“Ồ, đúng là Phàm Phàm rồi! Cháu về lúc nào? Bà cứ cho là sẽ không có ai về nữa.” Có lẽ già rồi, càng hoài cổ, thấy bé gái mình đã nhìn nó lớn lên, bà Phương kích động đỏ hoe mắt.“Cháu lại định đi đâu à?” Bà Phương khó hiểu, nhìn cánh cổng đóng kín và hành lí trên người cô, hỏi.“Dạ.” Nhà đã lâu không có người ở, phản gỗ trước kia cũng bị mối ăn mất cô thì không muốn đi nhà mấy người được gọi là ba mẹ kia, vì thế sắp xếp hành lí, di vật và bài vị của bà ngoại xong, cô tính tảo mộ bà xong là trực tiếp đi về quê bà.“Đi đâu? Về bộ đội sao?” Bà Phương hình như rất luyến tiếc.“Đi một nơi có biển lớn.” Lâm Phàm cười để lộ hàm răng trắng bóc. Thành phố quê bà ngoại ở gần biệt bà Phương xong, Lâm Phàm đến nghĩa địa, nói chuyện trước mộ bà hồi phút này dường như cô vẫn còn là một đứa trẻ ngốc nghếch, vẫn chưa lớn.“Mời hành khách đi thành phố S vào quầy soát vé số 3 tiến hành soát vé, tàu lửa còn 10 phút nữa là vào ga.” Giọng nữ phát thanh ngọt ngào nhắc nhở mọi người trong sảnh đợi Phàm yên lặng hòa vào dòng người như nước cửa sổ đã là ban đêm, cô nhìn thấy bóng mình qua cửa sổ thủy tinh, cao gầy mảnh mai, khiến người ta khó mà tin được sự thật cô là một lính đặc công, mái tóc ngắn suôn đuột ôm lấy gương mặt xinh xắn, thừa hưởng đôi mắt to của mẹ và đôi môi anh đào nhỏ nhắn quyến rũ.“Ôi cho qua, cho qua.” Một phụ nữ ôm con nhỏ lưng đeo đầy hành lý hấp tấp gọi lớn, một cái hành lí trong số ấy rơi xuống đất liền bị đám đông gạt ra đằng thật tình không kiếm đâu ra tay để nhặt nó Phàm không đành, rời khỏi hàng nhặt hành lí lên giúp chị, “Em cầm giúp chị cho, chúng ta đi cùng chuyến tàu.”“Ôi! Cám ơn cô!” Người phụ nữ cảm kích, “Tiếc quá, làm cô nhường không chỗ xếp hàng cho người ta.”“Không sao, dù sao lúc mua vé thì chỗ ngồi cũng định sẵn rồi, hấp tấp lên tàu cũng không giành được chỗ tốt hơn.” Lâm Phàm nói giỡn.“Ha ha, phải phải!”Sau khi lên tàu, Lâm Phàm giúp chị ta cất hành lí đàng hoàng xong mới tìm chỗ của mình, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ đường trước mặt đối với cô mà nói rất mơ hồ, cô cần có đầy đủ tinh như Trân Hương đã nói, chẳng qua là cô đi tới một chiến trường mới, không có đồng đội.“A lô, xin chào, tôi là Lâm trước gọi điện thoại cho cô hẹn hôm nay đi xem phòng cô cho thuê.” Đứng trong buồng điện thoại công cộng ngoài cửa ga, Lâm Phàm móc mảnh giấy ghi số điện thoại gọi cho chủ nhà.“Vâng, bây giờ cô đứng chỗ nào?” Điện thoại truyền đến giọng phụ nữ êm tai.“Ga xe lửa, ngồi xe buýt tuyến số mấy thì đến?”“Tôi nghĩ coi, cô ngồi tuyến số 52, đến khu XX xuống xe tôi đón cô.”Cảm ơn xong Lâm Phàm gác điện thoại, bắt đầu tìm trạm xe lâu sau, xe số 52 từ từ tiến vào tầm mắt, xe buýt đầy ắp khiến Lâm Phàm có hơi e trong khoang xe chật ních, xe chạy thong thả, tuy một ngày một đêm Lâm Phàm chưa ngủ nhưng vẫn còn rất tỉnh khi ra ngoài làm nhiệm vụ ẩn trong rừng cây, chuyện mấy ngày không ngủ, nhìn chằm chằm mục tiêu cũng thỉnh thoảng phát một tiếng đồng hồ sau, tiếng phát thanh dễ nghe trên xe buýt vang lên, “Đến khu XX rồi, mời hành khách nhớ cầm đồ tùy thân của mình.” Tốn không ít sức lực mới từ trong tốp người lỉnh kỉnh chai lọ giống nhau xuống xe, Lâm Phàm thoải mái thở một hơi thật bốn phía vẫn không thấy chủ cho thuê nhà đâu, đi vài bước tới trạm điện thoại công cộng bên cạnh một tiệm tạp hóa, lại gọi vào số máy nọ, “Xin chào, tôi tới khu XX rồi, đứng bên cạnh tiệm tạp hóa.”“Vâng, tôi lập tức tới liền.”Ngắt điện thoại xong, Lâm Phàm móc ra năm đồng xu [1] đưa cho ông chủ, đi đến cạnh tiệm tạp hóa đứng thẳng mặt xinh xắn phối hợp với dáng người cao gầy, ăn mặc trung tính dẫn tới không ít ánh mắt của người qua đường, nhất là cái ba lô màu xanh lá mạ to đùng trên lưng cô.“Cô là Lâm Phàm?” Một phụ nữ chưa tới ba mươi ăn mặc thời trang dè dặt hỏi.“Vâng! Chị là chủ nhà nhỉ?!”“Đúng rồi! Đi theo tôi, từ trạm xe buýt tới chỗ tôi gần lắm, cô thuê rồi đi lại cũng rất tiện.” Người phụ nữ huyên thuyên khoe khoang nhà Phàm biết với cái giá phòng mình thuê, không có khả năng tốt như thế, may là cô cũng không soi chừng mười phút mới tới cửa một tòa nhà cũ kỹ.“Là chỗ này, lầu 5.” Người phụ nữ dẫn cô lên lầu, thở phì phò mở cửa.“Thể lực cô Lâm tốt thật, đeo nhiều đồ như vậy lên lầu 5 mà không thở dốc.”“À à, cũng tạm.”“Phòng này đây, giường chiếu gì đều có cả, chỉ là không có điều hòa, máy nước nóng, cô cũng biết với cái giá này không thể có những thứ đó. Những cái khác tôi bảo đảm đều tốt cả.”Lâm Phàm tỉ mỉ xem xét một vòng, tốt hơn nhà cô ở hồi nhỏ nhiều.“Được, phòng này đi.”Chủ nhà có vẻ bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô, kế đó vui vẻ lấy hợp đồng trong túi ra.“Cô Lâm quyết đoán thật, cô đóng trước ba tháng tiền thuê, ký vô chỗ này.”Lâm Phàm cầm hợp đồng, nhìn đại khái thấy không có gì bất thường liền ký rồi giao tiền.“Chìa khóa chỉ có một chiếc thôi sao?”“Cô giữ một, tôi giữ một cái đề phòng bất điều cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không vào phòng hợp đồng có ghi nếu trong thời gian thuê nhà, tôi tùy tiện đi vào sẽ phải trả tiền bồi thường.”“Được, vậy tôi ở luôn.”“Vâng, cô nghỉ ngơi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là đúng rồi, điện thoại trong nhà đã ngắt rồi, nếu cô cần thì tự đến công ty điện thoại mắc lại.” Chủ nhà cầm lại hợp đồng, híp mắt cười nói.“Vâng!”Sau khi chủ nhà đi, Lâm Phàm mở cửa là một căn hộ có một phòng ngủ và một phòng hơi nhỏ nhưng nhà bếp nhà vệ sinh đầy lôi trong ba lô ra một cái khăn lông, tỉ mẩn lau chùi phòng lại một lấy ảnh bà ngoại cùng bài vị ra cẩn thận đặt lên bàn nhỏ ngay chính giữa phòng khách, lúc này mới vào nhà vệ sinh tắm xong mặc một cái áo sơ mi rộng, quần đùi đi vào nhà bếp kiểm tra dụng cụ một lượt, xỏ dép vào đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ dùng sinh nhà nghèo phải làm việc nhà từ thế không giống với mấy cô công chúa hiện giờ, từ nhỏ cô làm đủ loại việc nhà, nên tay nghề bếp núc rất khu thực phẩm, cô chọn đồ ăn giá phải chăng, thuận tiện mua dầu muối tương giấm cùng các thứ đồ dùng sinh hoạt khác, đầy một túi trên đường đều ngạc nhiên nhìn cô gái gầy gò nhấc một túi to bước đi như bay.

co vo dac cong ngoc nghech cua toi